Bà nhất thời sửng sốt.
Thẩm Hạ Lan luôn nhìn chằm chằm ra bên ngoài, cô nhìn thấy một hầu gái lén la lén lút đi tới bên này quan sát xung quanh, như đang tìm kiếm, hoặc đợi người nào đó.
Chẳng lẽ là người mà Thanh Loan phái tới để đón bọn họ?
Thẩm Hạ Lan thầm nghĩ, nhưng một nam thị vệ đã nhanh chóng chạy tới trước mặt, lúc nhìn thấy người phụ nữ thì khẽ hỏi: “Thúy, công chúa có căn dặn gì không?”
“Công chúa bảo anh tìm kiếm hai người phụ nữ, bọn họ không phải là người trong cung, mà chỉ mới vào cung, nếu tìm thấy thì giết ngay, rồi ném vào cung điện của Vu Phong.”
Thúy nói rất nhỏ, nhưng vì cách thùng rác rất gần, nên Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh đều nghe thấy rất rõ.
Hay cho mánh khóe mượn đao giết người.
Xem ra cuối cùng cô đã đoán sai, Thanh Loan vẫn hy vọng cô chết đi.
Mặc Vân Thanh nói đúng, cô ta đã tính toán thời gian thị vệ đi tuần ở đây, nên đã sớm đưa Diệp Ân Tuấn đi, để lại cô và Mặc Vân Thanh ở đây chờ đợi, nếu bị thị vệ tuần tra phát hiện, vậy thì bọn họ sẽ lấy thân phận kẻ xâm nhập để bắt hai người lại, thậm chí là giết tại chỗ, còn nếu hai người vẫn còn sống, thì Thúy sẽ sai người đàn ông trước mặt tới giải quyết hai người.
Cả người Thẩm Hạ Lan hơi lạnh lẽo.
Cô hơi tức giận về Thanh Loan – người mình chưa từng gặp mặt, nhưng đã nảy sinh ý định giết mình, hơn nữa cô cũng biết giờ không phải lúc tức giận.
Người đàn ông nhìn xung quanh, khẽ nói: “Ở đây vô cùng trống trải, bọn họ có thể chạy đi đâu chứ? Có khi nào bọn họ bị đội thị vệ dẫn đi rồi không?”
“Không đâu, tôi mới nhìn thấy đội thị vệ đi qua con đường này, nhưng ở đây không có ai, có lẽ bọn họ đã trốn rồi. Công chúa bảo nhất định phải trừ khử bọn họ trước khi bị người khác phát hiện.”
Thúy lạnh lùng nói.
Thẩm Hạ Lan khẽ híp mắt.
Cũng may lúc nãy cô đã trốn ở đây, nhưng có thể thấy cô đã đoán đúng.
Thanh Loan ơi là Thanh Loan, cô thật khiến người khác vừa vui mừng lại vừa ưu phiền.
“Trước khi đội tuần tra kế tiếp tới, chúng ta phải tranh thủ lục soát xung quanh, nói không chừng bọn họ đang ở gần đây thôi, không được để bọn họ biết kế hoạch của chúng ta, mà phải âm thầm giết chết bọn họ.”
Câu nói của Thúy khiến mắt Thẩm Hạ Lan trở nên lạnh lẽo, còn Mặc Vân Thanh thì càng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Người đàn ông và Thúy nhanh chóng tìm kiếm.
Lúc bọn họ đến gần thùng rác, tim Thẩm Hạ Lan và Mặc Vân Thanh đều như vọt lên tận cổ họng.
Cũng may bọn họ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Bọn họ tìm kiếm mọi ngóc ngách ở đây, nhưng không tìm thấy. Mắt thấy đội tuần tra kế tiếp sắp đi tới, Thúy khẽ nói: “Tôi sẽ quay về men theo con đường này để xem thử, đây là đường dành riêng cho phụ nữ, nói không chừng bọn họ đã men theo con đường này tiến về phía trước. Công chúa nói rồi, bọn họ không quen thuộc nơi này, nếu xông loạn vào bất kỳ cung điện nào thì chúng ta cứ bảo không quen biết bọn họ, nhưng để tránh gây rắc rối thì vẫn phải mau chóng ra tay.”