Như vậy rất không công bằng với Thẩm Hạ Lan.
Nhưng Diệp Ân Tuấn đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Anh và Thẩm Hạ Lan là vợ chồng, vợ chồng là một, Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không phá hư ân tình của Diệp Ân Tuấn, thậm chí nếu có cơ hội còn sẽ trả phần ân tình này thay cho Diệp Ân Tuấn, nhưng cô sẽ không nói cho Diệp Ân Tuấn biết những việc này.
Ham muốn của Diệp Ân Tuấn ập đến dữ dội, Thẩm Hạ Lan biết anh đang sợ, đang lo lắng, đang đau lòng, các loại cảm xúc hỗn loạn cùng nhau, cắt không đứt, gỡ càng rối.
Thẩm Hạ Lan nhiệt tình đáp lại, giống như chỉ có làm cách này mới có thể làm Diệp Ân Tuấn yên tâm vậy.
Bên ngoài gió tuyết gào thét, nhưng trong phòng lại ấm áp hòa hợp, cảnh xuân tràn đầy.
Thanh Loan đương nhiên không biết hai vợ chồng bọn họ đã trải qua những gì, sau khi cúp máy lập tức nhếch môi, thậm chí trên mặt còn hiện lên chút ngượng ngùng của người con gái.
Thúy đi theo Thanh Loan lâu như thế, lần đầu tiên nhìn thấy ngũ công chá kiêu ngạo lộ ra dáng vẻ như cô gái mới lớn thé này, không khỏi cười tren chọc: “Công chúa, cô để mắt đến cậu chủ nhà nào sao?”
Thanh Loan hơi khựng lại, sắc mặt cũng nhạt đi.
“Không có, tên thị vệ kia như thế nào rồi?”
“Bác sĩ của chúng ta đã khám rồi, bị thương quá nặng, tuy giữ được tính mạng nhưng nếu muốn tỉnh lại thì còn cần thêm một thời gian, hơn nữa không thể nhúc nhích được.”
Đây là lần đầu tiên Thúy thấy Thanh Loan để ý đến một người đàn ông như thế, không lẽ là vì công chúa thích tên thị vệ kia?
Cũng không đúng, mặt của tên thị vệ kia đã bị đánh sưng vù, không thể nhận ra được.
Thúy đoán mò lung tung, lại nghe được Thanh Loan lạnh lùng nói: “Truyền lệnh của tôi, từ giờ trở đi, bất cứ ai cũng không được phép tiếp cận nơi thị vệ kia dưỡng thương, ai dám vi phạm giết không tha!”
Đây là lần đầu tiên cô bộc lộ tính cách mạnh mẽ của bản thân.
Thúy hơi sửng sốt, lập tức sợ hãi run rẩy nói: “Vậy nếu là Quốc chủ thì sao?”
“Tôi nói là bất cứ kẻ nào, cô không hiểu sao?”
Lúc này Thanh Loan có khí thế rất mạnh mẽ, làm Thanh Loan sợ hãi quỳ xuống đất, toát mồ hôi lạnh.
“Công chúa, Quốc chủ là ba của cô! Cô làm như thế sẽ bị mắng.”
“Chỉ cần ông ta không chọc đến tôi, tôi sẽ không giết ba, nếu ông ta cứ nhất quyết kiếm chuyện với tôi, vậy cũng đừng trách.”
Đáy mắt Thanh Loan lướt qua một chút hung ác và thù hận không thể che giấy được, cô cũng không hề muốn che giấu, để mặc nó bộc lộ ra ngoài.
Cô đã chôn nỗi thù hận kia xuống đáy lòng rất lâu, bây giờ Diệp Ân Tuấn đã đến, cô còn sợ gì nữa, cần phải để ý gì nữa chứ?
Thúy thật sự hoảng sợ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Thanh Loan như thế này, nhưng cũng biết Thanh Loan đang nắm giữ mạng sống của cô, đương nhiên không dám nói gì, nhưng trán vẫn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ thể run lên bần bật.
Thanh Loan nhìn cô, đột nhiên cười.