Phương Nguyên không biết trong lòng Thanh Loan đang nghĩ gì, nghe được lời cô ta nói không khỏi có hơi khó chịu.
“Đúng vậy, người giống như chúng ta, nếu không cố gắng cho người ta thấy chúng ta tốt thì sẽ không thể tiếp tục sống sót ở nơi này.”
Thanh Loan có hơi khựng lại.
“Anh Hai tới muốn liên minh với em à? Đây cũng không phải là một ý hay, em không có hứng thú với mục tiêu tranh đoạt của các anh.”
Phương Nguyên cũng không quan tâm mà tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống, sau đó nhìn Thúy bên cạnh, Thanh Loan lập tức hiểu.
“Đi xuống trước đi.”
“Vâng.”
Thúy lui ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thanh Loan và Phương Nguyên, Phương Nguyên mới nhìn chằm chằm vào Thanh Loan, hạ giọng nói: “Em Năm, anh Hai không có giao tình gì với em, nên bàn chuyện tình thân ở đây cũng rất nực cười. Nhưng mà ngoại trừ chỗ của em, anh Hai thực sự không nghĩ ra nơi nào khác.”
“Rốt cuộc anh Hai có chuyện gì? Cứ việc nói thẳng, mặc dù em không có hứng thú với chuyện tranh đoạt của các anh, nhưng mà có thể được thêm một người anh trai yêu thương, dù sao cũng tốt hơn so với bơ vơ lẻ loi rất nhiều. Em cũng đã uống thuốc của anh Hai rồi không phải sao?”
Thanh Loan tinh nghịch chớp mắt, dáng vẻ hoạt bát lại khiến Phương Nguyên không kịp chuẩn bị.
Anh ta không khỏi ngây ra một lúc, sau đó lập tức nở nụ cười.
“Em Năm sống trong cung này cũng thật an nhàn.”
“Không có chờ mong gì thì đương nhiên sẽ an nhàn một chút.”
Thanh Loan làm cho đáy lòng Phương Nguyên có hơi rung động.
Không có chờ mong gì ư?
Cũng đúng, lúc trước mình cũng không lưu luyến gì nơi đây nên mới rời đi mà. Bây giờ lại không thể không giãy dụa trong cái vòng xoáy này.
Đáy mắt anh ta chợt lóe lên vẻ cay đắng, Thanh Loan lại nhìn thấy rõ ràng.
Đối với mấy người anh trai này, Thanh Loan không có tình cảm gì, có điều vì có liên quan tới Thẩm Hạ Lan, cô ta mới muốn thân thiết với Phương Nguyên hơn một chút, nên không khỏi nói: “Rốt cuộc anh Hai gặp phải chuyện khó gì?”
“Cũng không có gì, một người thị vệ của anh bị thương nhẹ, nhưng mà anh ta đắc tội với mưu sĩ Vu Phong bên cạnh em ba. Ở chỗ anh sẽ khó mà bảo toàn được mạng sống, cho nên anh muốn hỏi em Năm có phòng trống ở đây không, anh mượn dùng một chút.”
Phương Nguyên hạ giọng nói, giữa lông mày của Thanh Loan hơi nhíu lại.
“Anh Hai đúng là làm khó em quá. Mưu sĩ Vu Phong bên cạnh anh ba nghe đâu cả ba cũng phải dùng lễ tiếp đón. Người đắc tội với anh ta chẳng phải sẽ chết ư? Anh Hai đưa người như vậy tới chỗ em, vì cảm thấy em gái anh sống bình yên quá à?”
Mặc dù Thanh Loan cười, nhưng trong ánh mắt đã mang theo một tia sắc bén.
Lớn lên trong tình cảnh này, không một đứa trẻ nào là kẻ tầm thường, Phương Nguyên vẫn luôn biết. Em Năm Phương Diên Ly mặc dù không hỏi thế sự, an nhàn tự do, nhưng có thể một thân một mình trong cung, không dựa vào bất cứ thế lực nào mà có thể không gặp khó khăn, thì sao có thể là hạng người vô năng được?
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Phương Nguyên tìm tới Phương Diên Ly.