Mọi người đều không nói gì nữa, Thẩm Hạ Lan thấy xe chạy ra khỏi khu không người, rồi ngày càng xa dần, đến nỗi có thể nhìn thấy ngọn hải đăng màu cam, thì không khỏi phấn chấn.
“Chúng ta sắp tiến vào nội thành rồi đúng không?”
“Đâu chỉ là tiến vào nội thành, mà đường chủ còn bảo tôi chở thẳng mọi người vào cung.”
Nghe Cường nói thế, Thẩm Hạ Lan liền giật mình, Mặc Vân Thanh cũng sửng sốt.
“Vào cung?”
“Ừm, đường chủ bảo nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, đây gọi là bóng tối dưới ánh đèn. Quốc chủ sẽ không ngờ rằng chúng ta lại nấp trong cung.”
Trong lời nói của Cường tràn ngập vẻ sùng bái Thanh Loan, có thể thấy cô rất có danh vọng.
Nghĩ tới cô em gái của anh họ Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan bỗng thấy hơi tò mò.
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, khẽ nói: “Lát nữa em đừng tò mò quá, biết chưa?”
“Vâng!”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Diệp Ân Tuấn như đi guốc trong bụng cô, cô mới nghĩ gì anh cũng biết hết, thật nhàm chán.
Thấy Thẩm Hạ Lan không còn phấn chấn như ban nãy, Diệp Ân Tuấn liền cười nói: “Đợi qua kiểm tra an ninh rồi, em muốn làm gì anh cũng mặc kệ. Dù em đi thăm Phương Nguyên cũng được.”
“Em muốn tới thăm Trương Vũ.”
So với Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan vẫn rất lo lắng cho Trương Vũ.
Từ khi nước T đóng cửa, Trương Vũ chẳng tung ra tin tức gì, hơn nữa anh ta còn đi theo Vu Phong, con người này quá nham hiểm xảo giá, không biết Trương Vũ có bị bại lộ hay không, giờ thế nào rồi?
“Được, anh sẽ đi cùng em.”
Diệp Ân Tuấn đáp lại rất dứt khoát.
Mặc Vân Thanh chỉ lắng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì, bà không biết tên của mấy người này, nhưng những người bà quen thuộc lại chẳng còn ở đây nữa.
“Chú hai Hoắc vẫn ổn chứ? Có phải ông ta đã được các cậu cứu về rồi không?”
Bà vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không hỏi chuyện về Hoắc Chấn Ninh nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được.
Thẩm Hạ Lan nhìn Mặc Vân Thanh, nghĩ tới những gì mình và Diệp Ân Tuấn đã nói, nên khẽ đáp: “Trước khi tụi cháu tới đây chú hai cháu đã quay về rồi, giờ đã được đón tới Đế Đô, mấy năm nay chú ấy luôn bị Phương Chính giam cầm, nên tình trạng rất nguy cấp.”
“Chú hai cháu? Hoắc Chấn Ninh là chú hai cháu?”
Mặc Vân Thanh bỗng trợn tròn mắt, có vẻ vô cùng bất ngờ.
Giờ Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mới nhận ra bọn họ chưa hề nói đến thân phận của Thẩm Hạ Lan cho Mặc Vân Thanh.
“Đúng vậy, cháu là con nhà họ Hoắc, ba cháu là Hoắc Chấn Phong, mẹ cháu là Tiêu Ái. Hồi nhỏ cháu bị người khác bế nhầm, lớn lên ở nhà họ Thẩm, nên mới mang họ Thẩm.”
Thẩm Hạ Lan kể lại ngắn gọn, còn ba mẹ nhà họ Thẩm thì giờ cô đã không còn muốn nhắc tới nữa, để khỏi nói tới ký ức đau lòng kia, nên cô dứt khoát nói bế nhầm là được.