Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 241: LẼ NÀO NGÀI KHÔNG SUY NGHĨ NHIỀU SAO



Những lời này của Diệp Ân Tuấn làm cho Thẩm Hạ Lan im lặng.

Nếu ngay cả Tiêu Ái cũng không có cách nào, cô có thể làm gì chứ?

"Có phải rất khó giải quyết hay không?"

Diệp Ân Tuấn không nói gì, lại ôm thật chặt Thẩm Hạ Lan.

Cơ hội để bọn họ có thể gặp mặt như vậy không nhiều, không thể lần nào cũng đến đại sứ quán gặp mặt được. Hơn nữa vấn đề thân phận của Thẩm Hạ Lan thật ra không phải chỉ một sớm một chiều là có thể giải quyết xong.

Thấy Diệp Ân Tuấn không nói gì, Thẩm Hạ Lan lại biết Diệp Ân Tuấn cũng đang buồn phiền.

Cô khẽ nói: "Nếu cả đời em đều không có thân phận, liệu anh còn có thể cần em nữa không?"

"Em nói gì ngốc vậy? Em là vợ anh, là mẹ của con anh, là bà tachủ nhà họ Diệp chúng ta. Bất kể em có thân phận hay không, anh đều nhận em, mẹ anh nhận em, người nhà họ Diệp chúng ta đều nhận em. Em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, dù sao cũng sẽ có cách thôi."

Lời Diệp Ân Tuấn nói làm trong lòng Thẩm Hạ Lan thấy ít nhiều cũng dễ chịu hơn một chút.

Cô thật không ngờ mình sẽ có một ngày trở thành một người không có thân phận.

Cô không thể ngồi xe, không thể đi máy bay, không thể đăng ký. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến thân phận, cô đều không làm được, thậm chí tương lai không biết có thể đến sống cùng với Diệp Ân Tuấn hay không.

Cảm giác bất lực này làm cô rất khó chịu, rất bực bội lại cũng rất uất ức.

Diệp Ân Tuấn tất nhiên biết trong lòng cô rất khó chịu, nhưng lại không biết phải an ủi thế nào, nói nhiều nữa thì có ích lợi gì chứ? Chủ yếu vẫn là phải xem kết quả cùng biện pháp. Mà bây giờ anh không có bất kỳ cách nào.

Hai người ôm nhau ngồi một lát, Diệp Ân Tuấn khẽ nói: "Em còn ở trong nhà bộ trưởng Tiêu à?"

"Vâng!"

"Em lại ở thêm hai ngày đi. Nhiều nhất là hai ngày, anh sẽ lại qua đón em."

"Được."

Thẩm Hạ Lan dựa vào trong lòng anh, nghe tiếng tim đập của Diệp Ân Tuấn, lại cảm thấy có chút hư vô mờ mịt.

Thật kỳ lạ, rõ ràng người anh đang ở trước mắt, sao cô cứ cảm thấy sau lần gặp này sẽ không còn gặp lại chứ?

Thẩm Hạ Lan cảm giác bản thân mình bị bệnh trầm cảm rồi.

"Diệp Ân Tuấn."

"Hử?"

"Nhẫn cưới đến rồi sao?"

Thẩm Hạ Lan đột nhiên hỏi vậy, làm Diệp Ân Tuấn thoáng ngẩn người, nhưng lại khẽ gật đầu nói: "Đến rồi. Anh cầm theo đây."

"Cho em xem đi."

Thẩm Hạ Lan lập tức có hứng thú.

Diệp Ân Tuấn lấy một cặp nhẫn cưới từ trong túi ra.

Nhẫn cưới rất đơn giản phóng khoáng, chỉ khắc tên của hai người.

Thẩm Hạ Lan nhìn nhẫn cưới và đột nhiên hơi xúc động.

"Tám năm trước khi kết hôn, anh còn chưa cầu hôn em đâu."

"Vậy bây giờ anh cầu hôn được không?"

Diệp Ân Tuấn khẽ nói.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh, đôi mắt chợt ướt.

Diệp Ân Tuấn cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, lập tức quỳ một gối xuống.

"Cô Thẩm Hạ Lan, cho dù hôm nay anh không có hoa tươi, không có tiếng vỗ tay, cũng không có nhiều người chứng kiến, nhưng anh muốn nói, anh muốn kết hôn với em, sống với em cả đời, tốt với em cả đời, em có bằng lòng lấy anh không?"

"Em bằng lòng!"

Thẩm Hạ Lan nói xong lại khóc.

Nước mắt của cô là nước mắt cảm động.

Cảnh tượng cô chờ đợi suốt tám năm trước đã được thực hiện vào hôm nay, là chuyện khó tới mức nào.

Bọn họ đi một vòng lớn mới một lần nữa đến với nhau, bây giờ mặc dù còn có khó khăn ngắn ngủi, nhưng giờ phút này cô hình như chẳng sợ gì nữa.

Diệp Ân Tuấn đeo nhẫn cưới cho cô, rất vừa.

Thẩm Hạ Lan nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, đột nhiên ôm lấy Diệp Ân Tuấn.

"Cả đời này anh cũng đừng mong vứt bỏ được em."

"Sẽ không đâu. anh đi đâu cũng sẽ dẫn em theo."

Diệp Ân Tuấn ôm thật chặt lấy Thẩm Hạ Lan.

Hai người hết ôm nhau lại hôn.

Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi.

Diệp Ân Tuấn không thể ở đây quá lâu. Dù sao giữa anh và bộ trưởng Tiêu không có quan hệ quá thân thiên. Cho nên thấy đến lúc, cho dù Tiêu Ái không muốn cắt ngang bọn họ ân ân ái ái, nhưng không thể không từ buồng trong đi ra.

"Khụ khụ!"

Bà ta ho khan một tiếng, Thẩm Hạ Lan vội vàng thả Diệp Ân Tuấn ra, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng.

Diệp Ân Tuấn lại không mất tự nhiên chút nào. Khi nhìn thấy Tiêu Ái, anh hơi ngây người nhưng lại kính trọng nói: "Bộ trưởng Tiêu, cảm ơn ngài. Trong thời gian này làm phiền ngài chăm sóc cho Hạ Lan rồi."

"Không có gì, tôi và cô ấy hợp ý nhau."

Những lời này của Tiêu Ái là sự thật.

Bà ta rất hiếm khi gặp được cô gái hợp ý như vậy. Thẩm Hạ Lan xem ra thật sự hợp với tính của bà ta.

Diệp Ân Tuấn khẽ gật đầu nói: "Bộ trưởng Tiêu, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Thẩm Hạ Lan muốn đi theo, lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.

"Em đừng đi, bên ngoài tai vách mạch rừng."

"Anh muốn nói gì với dì Tiêu?"

Thẩm Hạ Lan hơi tò mò.

Diệp Ân Tuấn vừa cười vừa nói: "Nói gì cũng không thể là lời ân ái được, em yên tâm đi."

"Ghét!"

Thẩm Hạ Lan đạp anh một cái, nhìn Diệp Ân Tuấn và Tiêu Ái đi ra khỏi văn phòng, mà cô chỉ có thể ở lại trong phòng.

Sau khi Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Ái thản nhiên mở miệng.

"Nếu cậu lo lắng cho an toàn của cô ấy, cậu cứ việc yên tâm, cô ấy ở bên cạnh tôi sẽ không có việc gì đâu."

"Bộ trưởng Tiêu làm việc, tôi tất nhiên yên tâm rồi, hôm nay tôi muốn nói với bộ trưởng Tiêu về một chuyện khác."

Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Tiêu Ái có phần sững sờ.

"Chuyện gì?"

"Bộ trưởng Tiêu xem thử cái này."

Diệp Ân Tuấn lấy từ trong túi ra giấy chứng nhận kết hôn của mình và Thẩm Hạ Lan.

Tiêu Ái hơi buồn bực, nhưng vẫn mở ra. Chỉ có điều khi nhìn thấy được ảnh chụp của Thẩm Hạ Lan, bà ta cũng sửng sốt.

"Ai vậy?"

"Vợ của tôi Thẩm Hạ Lan, cũng chính là người ở bên trong. Chẳng qua một vụ cháy năm năm trước đã làm hỏng gương mặt của cô ấy, gương mặt bây giờ là sau khi làm phẫu thuật thẩm mỹ."

Tay Tiêu Ái bắt đầu hơi run rẩy.

"Nó, nó làm sao có thể..."

"Nhìn vẻ ngoài đặc biệt giống bà đúng không? Đây cũng là điểm khiến tôi buồn bực lại tò mò. Bộ trưởng Tiêu, tôi nghĩ tôi có thể nói cho ngài biết chuyện mà ngay cả Hạ Lan cũng không biết."

Lời Diệp Ân Tuấn nói làm tâm trạng Tiêu Ái hơi kích động.

"Chuyện gì?"

"Hạ Lan và ba mẹ bây giờ không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào."

"Cậu nói gì?"

Con ngươi của Tiêu Ái chợt giãn ra.

Diệp Ân Tuấn khẽ nói: "Khoảng thời gian trước, Hạ Lan bị người ta lừa bán. Lúc đó, vì truy tìm tung tích của Hạ Lan, chúng tôi đã đưa DNA của cô ấy đến Cục cảnh sát, đồng thời kiểm tra trùng khớp với ba mẹ nhà họ Thẩm. Thật đáng tiếc, bọn họ không phải là quan hệ ruột thịt. Hạ Lan vẫn chưa biết chuyện này, tôi còn chưa nói cho cô ấy biết. Nên tôi đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy ngài."

"Sao lại kinh ngạc?"

Tiêu Ái hơi run rẩy.

Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, khẽ nói: "Hơn hai mươi năm trước, cậu cả nhà họ Hoắc - Hoắc Chấn Phong có người bạn gái, lúc đó đã bàn xong, chẳng qua người nhà họ Hoắc phải lên chiến trường. Hoắc Chấn Phong chia tay bạn gái để đi bộ đội, cuối cùng chết ngoài trận tuyến. Nghe nói người phụ nữ kia đã sinh một đứa trẻ cho nhà họ Hoắc, nhưng không biết tung tích. Trong thời gian này, bà cụ Hoắc vẫn luôn tìm đứa trẻ kia, thậm chí vì đứa trẻ kia mà suýt nhận nhầm rất nhiều người, làm sai rất nhiều chuyện."

"Chuyện này có liên quan gì đến tôi chứ?"

Giọng Tiêu Ái đã run rẩy.

Diệp Ân Tuấn khẽ nói: "Tôi không biết có liên quan tới ngài không. Tôi chỉ biết, Hoắc Chấn Đình dẫn theo Hạ Lan đi tới phòng vẽ tranh của Hoắc Chấn Phong ở nhà họ Hoắc. Mà cô ấy lấy được một tấm ảnh từ trong phòng vẽ tranh của Hoắc Chấn Phong không ngờ trông giống hệt với Hạ Lan vợ tôi. Hạ Lan chỉ cảm thấy tò mò, sao trên thế giới này có thể có người giống như vậy, lại không suy nghĩ nhiều. Nhưng bộ trưởng Tiêu, lẽ nào ngài không suy nghĩ nhiều sao?"

"Tôi không biết cậu đang nói gì cả? Nếu không có chuyện gì, cậu có thể đi được rồi."

Giọng Tiêu Ái đã trở nên lạnh lùng.

Diệp Ân Tuấn nhìn bà ta lại không nói gì nữa, chỉ cất giấy chứng nhận kết hôn.

"Bộ trưởng Tiêu, bất kể nói thế nào, tôi vẫn cám ơn ngài đã chăm sóc Hạ Lan. Chờ chuyện bên tôi hết bận, tôi sẽ dẫn cô ấy về nước. Từ nay về sau sẽ không quấy rầy bộ trưởng Tiêu nữa."

Diệp Ân Tuấn nói xong quay người rời đi.

Tiêu Ái suýt nữa không đứng vững nổi, lảo đảo dựa vào trên vách tường.

Bức tường sau lưng vô cùng lạnh giá, nhưng lòng bà ta lại không sao bình tĩnh được.

Sao có thể như vậy được chứ?

Lẽ nào tất cả đều an bài của số phận sao?

Nếu không đã cách hai bờ đại dương, sao có thể gặp được như vậy chứ?

Trong mắt Tiêu Ái ánh lên vẻ đau khổ giãy giụa.

Bà ta đi thẳng vào phòng vệ sinh, khóa mình ở bên trong, hai tay ôm mặt khóc.

Hơn hai mươi năm!

Bà ta đã không nghĩ tới chuyện đó hơn hai mươi năm, nhưng bây giờ bà ta lại không thể không nghĩ tới.

Thẩm Hạ Lan!

Cô gái mà bà ta vô cùng thưởng thức, vô cùng yêu thích lại là đứa trẻ đáng thương kia sao?

Tiêu Ái ở trong phòng vệ sinh trút cảm xúc rất lâu, lúc này mới ra ngoài. Bà ta nhìn mình với đôi mắt sưng đỏ trong gương, nhất thời không biết trong lòng nên có cảm xúc thế nào.

Tiêu Ái rửa mặt rồi trở lại văn phòng.

Thẩm Hạ Lan thấy bà ta quay về, vội vàng tới đón.

"Dì Tiêu, sao dì ra ngoài lâu vậy? Ân Tuấn nói gì với dì thế? Có phải anh ấy nói xấu cháu không? Hả? Mắt dì sao vậy? Dì khóc à?"

Thẩm Hạ Lan nhạy bén nhận ra mắt Tiêu Ái sưng đỏ, không nhịn được hỏi một câu.

Tiêu Ái lắc đầu nói: "Không sao, bên ngoài có chút gió cát làm cộm mắt thôi."

"À."

Điều này hiển nhiên là cái cớ, nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không vạch trần. Dù sao Tiêu Ái có một số việc không muốn nói, cô cũng không cần thiết phải hỏi tới cùng, đúng không?

Tiêu Ái thấy Thẩm Hạ Lan tâm lý như vậy, tâm trạng càng phức tạp hơn.

Lúc này nếu là Dư Khinh Hồng, khẳng định sẽ truy hỏi không ngừng. Nhưng trông cô lại có vẻ như tin thật vậy.

Tiêu Ái nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên hỏi: "Gương mặt này của cháu từng phẫu thuật thẩm mỹ à?"

"Vâng, đúng vậy. Ân Tuấn nói với dì à? Vụ lửa lớn năm năm trước đã làm gương mặt của cháu bị hỏng. Cháu không có cách nào, chỉ có thể phẫu thuật thẩm mỹ. Sao vậy? Dì Tiêu, dì có thể nhận ra à? Hay là quá rõ ràng?"

Thẩm Hạ Lan sờ mặt mình, ít nhiều hơi lo lắng.

Trước đây Nhan Như Ngọc đã nói, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ không thể hoàn toàn bảo đảm không có sai sót. Bây giờ nghe Tiêu Ái hỏi vậy, cô ít nhiều có hơi sợ.

Tiêu Ái lắc đầu nói: "Không, phẫu thuật rất tốt, tôi căn bản không nhìn ra."

"Dì Tiêu, sao dì lại đột nhiên hỏi chuyện này vậy?"

Thẩm Hạ Lan hơi tò mò hỏi.

Tiêu Ái lại khẽ nói: "Không có gì, chỉ đột nhiên nghĩ đến thì hỏi thôi. Đúng rồi, Hạ Lan, tôi có thể gọi cháu như vậy không?"

"Đương nhiên là được ạ!"

Thẩm Hạ Lan rất thích Tiêu Ái, tất nhiên không ngại khi bà ta gọi mình như vậy. Chỉ là cô đột nhiên cảm thấy Tiêu Ái ra ngoài một chuyến, hình như có chuyện gì đó đã xảy ra vậy.

Tiêu Ái nhìn cô, trầm ngâm rất lâu mới lại mở miệng.

"Hạ Lan, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề thân phận của cháu. Nhưng có thể lấy chút máu của cháu để chuẩn bị hồ sơ, đến lúc đó tôi cũng dễ xử lý."

Khi nói những lời này, Tiêu Ái cảm thấy trong lòng bàn tay của mình đầy mồ hôi, thậm chí có phần không đứng vững được, càng không dám nhìn vào mắt Thẩm Hạ Lan.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv