“Vậy ba tách trà này của bà Mặc là…”
“Một mình tôi quá cô đơn, nên ảo tưởng có người tới chỗ tôi ngồi lê tán dóc, rồi pha trà, trò chuyện với người ta, không được à?”
Mặc Vân Thanh nói như thể thật sự có chuyện như vậy.
Người đàn ông không quá tin tưởng, định đi vào phòng ngủ của Mặc Vân Thanh để kiểm tra, nhưng bà đã tiến lên một bước, lạnh lùng quát: “Láo xược! Cậu là cái thá gì, mà dám bước vào phòng của tôi?”
“Tôi không dám, nhưng nếu bà Mặc giấu người khác ở đây, thì thuộc hạ không thể nào giải thích với Quốc chủ được. Nên để mọi người sống tốt một chút, bà Mặc vẫn nên tránh ra để tôi kiểm tra một lát sẽ tốt hơn.”
Mặc dù thái độ của đối phương cung kính, nhưng lại thốt ra những lời khiến người khác cực kỳ chán ghét, ít nhất là giờ Mặc Vân Thanh đang cảm thấy thế.
“Thân phận của tôi đâu cho phép cậu láo xược, hơn nữa, căn phòng chỉ rộng bằng ấy, cậu cảm thấy tôi có thể giấu được người ư?”
“Vậy tôi phải xem qua mới biết được.”
Dứt lời, người đàn ông đẩy Mặc Vân Thanh ra, hoàn toàn không có thái độ cung kính, chọc bà tức anh ách, hận không thể giết chết người đàn ông này.
Tim Thẩm Hạ Lan nhất thời treo lên.
Rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Mà lại ngang ngược như vậy?
Diệp Ân Tuấn cũng chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần người đàn ông vừa mở tủ ra, anh sẽ lấy mạng đối phương ngay.
Không khí căng thẳng đến mức động vào nổ.
Sau khi đi vào phòng của Mặc Vân Thanh, người đàn ông liền kiểm tra khắp nơi, mắt thấy anh ta sắp đi về phía tủ, Mặc Vân Thanh khẽ nhíu mày, rồi dứt khoát ném tách trà trong tay.
Tách trà đập vào giữa đầu người đàn ông, anh ta nhất thời sửng sốt, rồi nghe thấy tiếng hừ lạnh của Mặc Vân Thanh: “Cậu thật sự muốn chết đúng không? Tôi cũng không ngại giết con chó mà Phương Chính phái tới, dù gì cậu chết rồi cũng sẽ có người khác thay cậu tới đây.”
Câu nói này cực kỳ lạnh nhạt, thậm chí không biết từ lúc nào trong tay Mặc Vân Thanh đã cầm một con dao găm, tia sáng lạnh lẽo khúc xạ vào mắt người đàn ông, khiến anh ta hơi cân nhắc.
“Bà Mặc nói đùa rồi, đây là đồ ăn mà Quốc chủ chuẩn bị cho bà trong ba ngày tới, nếu không còn chuyện gì nữa, thì bà Mặc cố gắng ăn ít một tý, vì bão tuyết sắp ập tới rồi, có thể chúng tôi sẽ không ra ngoài được.”
Người đàn ông lại trở về dáng vẻ cung kính, nhưng Mặc Vân Thanh chẳng hề cảm kích.
“Cút!”
Người đàn ông cũng phớt lờ thái độ của Mặc Vân Thanh, bà vừa dứt lời, anh ta liền rời đi.
Tiếng xích sắt lại truyền tới, từ gần đến xa.
Thẩm Hạ Lan định mở cửa tủ ra, nhưng bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.
Rồi anh lắc đầu với cô.
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không hành động gì nữa, ở những nơi như này, cô luôn vô thức tin cậy Diệp Ân Tuấn, bất kể là quyết định gì, chỉ cần anh cảm thấy được là được.