Thẩm Hạ Lan cao hứng muốn phát điên rồi. Cô vội vàng để đũa xuống và lên tầng, chọn một chiếc váy liền từ trong những bộ quần áo mà Tiêu Ái mua cho cô để thay.
Không thể không nói, ánh mắt của Tiêu Ái thật sự không tệ. Chiếc váy liền này có phong cách của tranh thủy mặc, rất hợp khi mặc ở trên người Thẩm Hạ Lan, đồng thời còn có cảm giác nghệ thuật.
Cô nhìn mình trong gương, cảm giác chẳng giống với mình.
Sau khi Thẩm Hạ Lan xuống tầng, ánh mắt Tiêu Ái sáng ngời, cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
"Thật đẹp."
“Ánh mắt dì Tiêu thật tốt, cảm ơn dì Tiêu.". ngôn tình hoàn
Thẩm Hạ Lan không hề keo kiệt lời khen ngợi của mình.
Tiêu Ái vừa cười vừa nói: "Cháu biết lái xe không?"
"Cháu biết!"
"Đi thôi."
Tiêu Ái đưa một túi xách cho Thẩm Hạ Lan, bên trong còn có điện thoại mà Tiêu Ái chuẩn bị cho cô. Thẩm Hạ Lan thấy vậy thì rất cảm động.
"Dì Tiêu, sao dì lại tốt với cháu như vậy chứ?"
Nếu chỉ là nhiệt tình đơn thuần, Thẩm Hạ Lan cảm thấy một người phụ nữ sẽ không làm được đến mức này. Cô không khỏi hỏi một câu.
Tiêu Ái bỗng nói: "Bởi vì quan hệ của cháu và nhà họ Hoắc."
Những lời này làm Thẩm Hạ Lan lại ngây người.
Đây là gián tiếp thừa nhận Tiêu Ái có quen biết với người nhà họ Hoắc à?
"Dì Tiêu, ngài và nhà họ Hoắc..."
"Sau này hãy nói, chúng ta ra ngoài trước đã."
Tiêu Ái rõ ràng không muốn nói.
Thẩm Hạ Lan thức thời dừng lại, sau đó cùng Tiêu Ái ra khỏi biệt thự.
Mấy ngày qua, cô đều nhịn gần chết, bây giờ một lần nữa được hít thở không khí trong lành, Thẩm Hạ Lan cảm giác như mình thật sự sống lại vậy.
Tiêu Ái nhìn dáng vẻ cô mở miệng hít thở thì không nhịn được cười.
"Cháu đấy, vẫn thật sự chẳng khác nào đứa trẻ."
"Hì hì."
Thẩm Hạ Lan cười ngượng ngùng, sau đó vội vàng lên xe.
Cô phát hiện ra chiếc xe của Tiêu Ái rất đắt tiền.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, làm quen với chiếc xe một chút rồi mới lái xe đi.
"Dì Tiêu, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đi tới đại sứ quán."
Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan hơi sửng sốt.
"Đại sứ quán ạ?"
"Cháu không biết đường à?"
Tiêu Ái liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, cho rằng cô không biết đường. Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: "Cháu biết."
Cô không hỏi gì nữa, nhưng cảm giác Tiêu Ái là người phụ nữ có một quá khứ không vui.
Xe không nhanh không chậm đi tới cửa đại sứ quán.
Tiêu Ái xuống xe, Thẩm Hạ Lan lại không xuống xe.
"Sao vậy?"
Thẩm Hạ Lan nhìn Tiêu Ái, có phần không hiểu.
"Cháu cũng phải xuống xe à?"
"Nếu không tôi dẫn cháu tới làm gì?"
Tiêu Ái cảm thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ đặc biệt đáng yêu.
Thẩm Hạ Lan hơi do dự.
"Dì Tiêu, cháu là một người không có hộ khẩu, dì dẫn cháu tới đại sứ quán, lá gan của dì đủ lớn đấy. Dì sẽ không sợ..."
"Sợ cái gì? Nhanh xuống đi!"
Tiêu Ái cười nói xong thìquay người rời đi.
Thẩm Hạ Lan thấy bà ta không nói đùa, lúc này mới tắt máy xuống xe, đi theo phía sau Tiêu Ái với vẻ không được tự nhiên.
Sau khi Tiêu Ái đi vào đại sứ sau, có người đặc biệt tới đón tiếp bà ta. Có thể nhìn ra được thân phận của Tiêu Ái ở đây rất cao.
Thẩm Hạ Lan hơi nghi ngờ, lại không hỏi gì, cứ lẳng lặng đi theo Tiêu Ái tới trong một phòng làm việc.
Ngồi bên trong phòng làm việc là một người phụ nữ trạc tuổi Tiêu Ái. Sau khi nhìn thấy Tiêu Ái đi vào, bà ta vội vàng đứng lên.
"Bộ trưởng Tiêu, ngài đã tới à? Vị này là..."
"Vị này là một người bạn của tôi, trước mắt phương diện thân phận có chút vấn đề. Cô xem thử có thể giúp đỡ, khôi phục lại thân phận được không?"
Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngây ra.
Bộ trưởng Tiêu?
Bà ta lại là một bộ trưởng!
Người làm bộ trưởng ở đại sứ quán là chức vụ thế nào?
Hơn nữa, bà ta còn muốn khôi phục thân phận cho mình?
Thẩm Hạ Lan cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Người phụ nữ kia liếc nhìn Thẩm Hạ Lan. Tiêu Ái đã nói ra vấn đề của Thẩm Hạ Lan.
Sau khi người phụ nữ nghe xong, lại khẽ nhíu mày.
"Bộ trưởng Tiêu, chuyện này không dễ làm đâu. Người đã bị trong nước loại bỏ khỏi hộ khẩu, chúng ta sao có thể thu xếp thân phận ở nước ngoài chứ? Chuyện này thật sự rất khó giải quyết."
"Nếu ba mẹ của đối phương ký tên chứng minh phần hủy bỏ này không thành lập thì sao?"
Người phụ nữ nghe vấn đề của Tiêu Ái lắc đầu nói: "Vậy cũng không được. Nếu không thành lập, sao có thể bị loại bỏ chứ?"
"Lẽ nào thật sự không có cách giải quyết khác à?"
Tiêu Ái có phần không cam lòng hỏi.
Người phụ nữ trầm ngâm một lát mới nói: "Có thì thật ra vẫn có, chỉ có điều rất khó thôi."
"Sao lại nói vậy?"
Người phụ nữ kéo Tiêu Ái qua phòng khác nói những lời còn lại, dáng vẻ hình như vô cùng cơ mật.
Thẩm Hạ Lan không biết lúc này mình có cảm giác gì nữa.
Cô không ngờ Tiêu Ái mình quen biết lại là một bộ trưởng, hơn nữa dường như còn có quyền hạn rất lớn. Lần này bà ta lại muốn khôi phục thân phận cho cô. Tạm thời không nói tới chuyện có thể khôi phục hay không, chỉ riêng phần tình nghĩa của Tiêu Ái đối với cô như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy mình không thể báo đáp nổi.
Hai người ở bên trong nói chuyện rất lâu, lúc Tiêu Ái đi ra lại lộ sắc mặt khó coi. Thẩm Hạ Lan biết chuyện này không dễ như vậy, nhưng cô cũng không nản lòng.
Cô vừa cười vừa nói: "Dì Tiêu, thôi bỏ đi, chuyện này cứ chờ quay về cháu sẽ tự nghĩ cách."
"Cháu có thể nghĩ ra cách thần kỳ gì chứ?"
Tiêu Ái thở dài, rất bất lực.
Đợi nữa cũng chỉ uổng công, Tiêu Ái dẫn theo Thẩm Hạ Lan rời khỏi đại sứ quán. Chẳng qua lần này là Tiêu Ái lái xe.
Tiêu Ái lái xe không nhanh, rất ổn định, thậm chí có hơi chậm, không biết có phải đang suy nghĩ chuyện gì không mà bà ta không mở miệng nói gì.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Ái đối xử với mình đã thật sự không tệ rồi. Hai người không quen không biết, bà ta không chỉ cứu cô, bây giờ còn vất vả bôn ba vì chuyện của cô. Thật sự không cần thiết phải để Tiêu Ái phải vì thế mà khó chịu nữa.
"Dì Tiêu, mỗi người đều có số của mình. Cháu nghĩ dù sao cũng sẽ có cách thôi. Dì đừng khó chịu nữa."
Tiêu Ái liếc nhìn cô, không nói gì.
Khi hai người đi qua một công trường, Thẩm Hạ Lan thấy công nhân kéo biểu ngữ, hình như đang kiện ai đó vậy.
"Chuyện gì vậy?"
Tiêu Ái rất ít khi đi đường này, bây giờ không biết lái xe thế nào lại chạy tới bên này.
Thẩm Hạ Lan liếc nhìn ra bên ngoài. Bốn chữ tập đoàn Hoàn Trí lớn đặc biệt chói mắt, khiến cô không khỏi kêu lên một tiếng.
"Dì Tiêu, dừng xe!"
Tiêu Ái vội vàng đỗ xe lại.
"Sao vậy?"
"Đây là công ty của chồng cháu. Chắc hẳn công trường kia của chồng cháu đã xảy ra chuyện."
Thẩm Hạ Lan thật sự muốn xuống xem thử, nhưng cô lại không thể.
Loại trạng thái này làm cô thấy cực kỳ khó chịu.
Tiêu Ái nhìn ra bên ngoài, khẽ hỏi: "Đây chính là công trường có người ngã chết mà cháu nói à?"
"Chắc vậy. Cháu cũng chỉ mới nghe nói, chưa từng gặp. Lúc đó chuyện quá khẩn cấp, xảy ra quá nhanh, quá đột ngột, tất cả mọi người không kịp chuẩn bị. Nhà họ Diệp dự định đền tiền, nhưng rõ ràng đối phương cắn chết không tha, cứ nói công sự có vấn đề. Hơn nữa bây giờ tất cả nhà cung ứng đều quay lưng lại, cùng đổ trách nhiệm là tập đoàn Hoàn Trí dùng hàng kém chất lượng mới xảy ra sự cố lần này."
Thẩm Hạ Lan không biết rõ lắm, cũng chỉ nghe Tống Đình nói một hai câu như vậy.
Tiêu Ái không rõ lắm về chuyện này, nhưng vẫn biết tính nghiêm trọng của nó.
Lúc này Thẩm Hạ Lan lại nhìn thấy Diệp Ân Tuấn.
Anh bị đám người vây quanh ở giữa, rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, nhưng gương mặt trước sau vẫn lãnh đạm.
Thẩm Hạ Lan chưa từng phát hiện ra mình lại nhớ anh như vậy.
Mấy ngày ngắn ngủi không gặp, thật giống như đã qua cả đời vậy.
Bây giờ thấy anh chật vật như vậy, Thẩm Hạ Lan hận không thể xuống xe cứu anh ra.
Tống Đình ở bên cạnh vẫn không ngừng mở đường cho Diệp Ân Tuấn, đáng tiếc có quá nhiều người chặn đường bọn họ, hơn nữa đều là công nhân lương thiện thành thật, như vậy Tống Đình cũng ngại phải xuống tay mạnh.
Thẩm Hạ Lan sốt ruột muốn xuống xe, lại bị Tiêu Ái cản lại.
"Bây giờ cháu xuống cũng chẳng có tác dụng gì."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả, nhìn người phụ nữ đối diện kia đi!"
Tiêu Ái chỉ vào người phụ nữ đang khóc lóc đập tay xuống đất cách đó không xa. Cô ta mặc một đồ màu trắng, ngã trên công trường khóc lóc, mà đặt trước mặt cô ta còn là thi thể của người công nhân kia.
"Không có thiên lý, lẽ nào xã hội này không có chút thiên lý nào sao? Tập đoàn Hoàn Trí các người lấy hàng kém chất lượng đã hại chết người ta, bây giờ lại tính dùng tiền mua người của chúng tôi, đây là đạo lý gì hả?"
Người phụ nữ khóc vô cùng bi thương, bên cạnh còn có mấy người phụ họa, thoạt nhìn hẳn không chỉ ầm ĩ một hai ngày.
Mà Thẩm Hạ Lan phát hiện ra mấy phóng viên đang ẩn nấp trong đám đông cách đó không xa, ánh đèn khi chụp ảnh chớp hiện, rõ ràng là đang nhằm vào Diệp Ân Tuấn và tập đoàn Hoàn Trí.
Thẩm Hạ Lan gấp muốn chết, lại không có cách nào.
"Dì Tiêu, cháu nên làm gì bây giờ?"
"Chú ý người phụ nữ kia."
Lời Tiêu Ái nói làm Thẩm Hạ Lan có phần sửng sốt.
"Nhưng cô ta vẫn luôn khóc."
"Chờ chồng cháu đi, cô ta sẽ không khóc nữa."
Tiêu Ái nói xong lại dựa vào ghế, có vẻ vô cùng tự tin.
Thẩm Hạ Lan có phần kinh ngạc, nhưng lại không nói gì.
Qua cửa kính xe, Thẩm Hạ Lan thấy môi Diệp Ân Tuấn càng lúc càng mím chặt thì biết sự nhẫn nại của Diệp Ân Tuấn đã đặt tới đỉnh điểm rồi.
Tống Đình cố gắng hết sức kéo Diệp Ân Tuấn từ trong đám đông kia ra ngoài, nhanh chóng lên xe, cùng Diệp Ân Tuấn rời đi.
Người phụ nữ còn đang khóc, chỉ có điều tiếng khóc lại nhỏ hơn rất nhiều, cuối cùng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Người bên cạnh ba chân bốn cẳng đặt cô ta lên cáng cứu thương, nhanh chóng đi về phía chiếc xe bên cạnh.
Xe chạy, bên phía Tiêu Ái cũng khởi động xe.
Thẩm Hạ Lan không nói gì, lại không nhanh không chậm bám theo xe của người phụ nữ.
Sau khi chiếc xe rời khỏi đường cao tốc lại rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh, không bao lâu thìđến trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Người phụ nữ bước từ trên xe xuống, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là đã khóc tới ngất đi.
Cô ta nhìn xung quanh. Người tài xế trên xe xuống xe, vội vàng ôm lấy cô ta.
"Đến đây nào, cục cưng, để cho anh hôn một cái!"
Tài xế gấp không nhịn được muốn hôn người phụ nữ, người phụ nữ lại tránh ra.
"Trời ạ, anh gấp làm gì? Chúng ta nên làm gì bây giờ? Không phải đã nói sao? Chỉ cần chúng ta nhắc tới chuyện kiện tụng thì đối phương lại cho chúng ta một triệu đô la. Bây giờ chúng ta đã làm theo lời bọn họ nói, nhưng tiền đâu? Tiền lại ở đâu chứ?"
Người phụ nữ có vẻ mất kiên nhẫn.
Tài xế dừng động tác của mình lại, nói: "Chẳng phải đơn kiện còn chưa được thụ lý sao?"
"Chuyện này cũng trách chúng ta được sao? Chúng ta đi kiện nhưng toà án không thụ lý thì liên quan gì tới chúng ta? Thi thể của lão Lý không thể để quá lâu, nếu không càng dễ lộ ra sơ hở đấy."
Người phụ nữ gấp muốn chết.
Thẩm Hạ Lan và Tiêu Ái lặng lẽ xuống xe, tìm một chỗ và trốn vào. Khi nghe người phụ nữ nói vậy, Thẩm Hạ Lan thoáng ngây người.
Thi thể sẽ lộ ra sơ hở?
Sơ hở gì chứ?
Lẽ nào lão Lý kia không phải ngã chết ở trên công trường sao? Hay là trong này có ẩn tình khác?