Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn trở lại phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan cũng vừa nghe điện thoại xong.
“Ai gọi đến vậy?”
Diệp Ân Tuấn vô thức hỏi.
Thẩm Hạ Lan đáp: “Anh Trạm. Anh ấy nói cấp trên bảo tạm dừng khai thác mạch quặng, chờ tìm được cách thích hợp sẽ khởi công xây dựng sau. Bây giờ đã có quá nhiều người chết, cấp trên cảm thấy không nên hoang phí tính mạng của các chiến sĩ như vậy.”
“Cũng giống ý của cậu Mặc, có thể cậu ấy sẽ cử trực thăng đến đón chú hai về Đế Đô tĩnh dưỡng.”
Diệp Ân Tuấn biết tầm quan trọng của chú hai Hoắc với Thẩm Hạ Lan, vậy nên anh mới nói với cô chuyện này.
Thẩm Hạ Lan hơi giật mình, nhưng cũng cảm thấy sắp xếp như vậy cũng tốt cho chú hai hơn.
“Dì cả thì sao? Anh đã nói chuyện của dì chưa?”
Diệp Ân Tuấn gật đầu: “Cậu Mặc chắc chắn sẽ đón Tiêu Nguyệt về cùng, dù sao bà ấy cũng là con gái của ông ngoại, hơn nữa bây giờ còn là con gái duy nhất. Đời này ông ngoại vất vả, họ sẽ không khiến ông cụ chạnh lòng đâu.”
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại hơi lo lắng: “Dì cả được đón về, chú hai cũng được chúng ta cứu ra, vậy Phương Nguyên sẽ nguy hiểm.”
“Chưa chắc.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu: “Nếu Phương Chính vẫn muốn tiếp tục khống chế Tiêu Nguyệt thì sẽ giữ lại mạng sống của Phương Nguyên, chỉ có như vậy ông ta mới có thể lấy được thông tin và thứ mình muốn từ Tiêu Nguyệt. Ông ta cảm thấy mẹ con liền tim, huống hồ thái độ của Tiêu Nguyệt với Phương Nguyên cũng rất rõ ràng, Phương Chính sẽ cân nhắc.”
Thẩm Hạ Lan vẫn rất lo lắng, tuy cô biết điều Diệp Ân Tuấn nói cũng là thật, nhưng trong lòng vẫn thấy không chắc chắn.
“Chúng ta thì sao? Chúng ta phải làm gì? Quay về cùng chú dì à? Sau khi chúng ta trở về có phải cũng nên kết thúc việc truy sát anh và thẩm tra anh Trạm không?”
“Chắc không nhanh vậy đâu. Cậu Mặc đã biết những lời Tiêu Nguyệt nói, bây giờ cậu ấy đang điều tra tất cả những người nữ họ Phương, trước khi điều tra xong, anh và anh Trạm vẫn cần làm bom khói để tiếp tục gây hoang mang cho kẻ thù.”
Diệp Ân Tuấn giải thích, Thẩm Hạ Lan không có gì không hài lòng, dù sao cũng đẫ trải qua rất nhiều, thêm một thời gian nữa cũng chẳng là gì.
Nhưng cô vẫn cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Diệp Ân Tuấn tiến lên một bước, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em đang lo lắng cho Phương Nguyên, thậm chí còn lo lắng cho cả Trương Vũ nữa, đúng không?”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan không giấu giếm.
Mất liên lạc với Trương Vũ một thời gian dài, Thẩm Hạ Lan thực sự rất sợ, cô sợ mình không bảo vệ tốt cho Trương Vũ, sợ anh ta bị Vu Phong phát hiện, sợ cuối cùng mình chỉ được thấy xác Trương Vũ. Nghĩ đến những khả năng này, tâm trạng Thẩm Hạ Lan vô cùng tồi tệ.