Hoắc Chấn Ninh nhìn trên bàn toàn món ăn mình thích, bây giờ nghĩ lại thái độ và lời nói vừa rồi của Tiêu Nguyệt, ông nhỏ giọng bảo: “Có thể cả đời này chú không bao giờ được làm một người đàn ông bình thường nữa. Con nghĩ để bà ấy ở cùng một người đàn ông như thái giám có thể hạnh phúc được không?”
Lời này vừa dứt, Diệp Ân Tuấn lập tức ngẩn người, cho dù anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ lại là kết cục này. . Truyện mới cập nhật
“Quốc chủ đã làm gì chú?”
“Chuyện gì cũng làm rồi, bọn họ muốn biết bí mật nhưng chú không nói, vậy nên ra sức tra tấn chú. Ban đầu chúng tiêm đủ loại thuốc cho chú, chú cũng không biết mình đã vật lộn với ranh giới của sự sống và cái chết bao nhiêu lần, lần nào nghĩ mình sẽ đi gặp thần chết thì lại được người cứu, lâu dần, cái chết trở thành thứ xa xỉ với chú. Sau này chú mới phát hiện mình đã mất đi bản năng của một người đàn ông, nhưng cũng không sao, đời này có thể chú sẽ chết trong căn hầm nào đó giống như con chuột trong mương hôi thối mà chẳng ai đoái hoài, thậm chí thành bộ xương trắng cũng chẳng ai biết, nhưng không ngờ các con lại cứu chú ra ngoài.
Bây giờ chú vui mừng vì được ra, nhưng cũng buồn bã vì được đi ra. Chú không biết sau khi ra được rồi, mình sẽ làm gì, toàn thân vô lực, nhìn giống người nhưng thực chất chú đã thành một kẻ bỏ đi từ lâu rồi. Vai không xoay được, tay không nhấc được, thậm chí chức năng của một người bình thường cũng không còn, chú sống còn có ý nghĩa gì nữa?”
Hoắc Chấn Ninh bị nhốt bao nhiêu năm thật sự rất khổ, bây giờ Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt không ở đây, ông cũng không biết vì sao mình lại nói với Diệp Ân Tuấn những lời này, nhưng dường như không nói ông sẽ rất khó chịu, không biết nên làm thế nào.
Ông hoang mang trước thế giới này, lo sợ về tương lai, thậm chí còn có tâm lý không muốn tiếp xúc với mọi người.
Ông biết mình như vậy không ổn, dù sao cũng đã được cứu và còn sống, với người thân của ông mà nói có lẽ là một tin tốt, cho dù vì người thân thì ông cũng phải tiếp tục sống, nhưng ngoài lý do này thì ông còn lý do nào nữa?
Trước đây người ông ngày đêm nhung nhớ là Tiêu Nguyệt, cho dù trải qua bao nhiêu khó khăn, khổ sở cũng muốn được ở bên bà, nhưng bây giờ Tiêu Nguyệt lại trở thành người mà ông sợ gặp nhất.
Ai chưa trải qua cảm giác đó sẽ không biết, nhưng ông vẫn phải nói ra, vì ông đã kìm nén quá lâu rồi.
Diệp Ân Tuấn không biết nên an ủi Hoắc Chấn Ninh thế nào, chỉ có thể nói nhỏ: “Chú hai, chú còn có chúng con, con và Hạ Lan là con của chú, chúng con sẽ chăm sóc chú đến cuối cuộc đời.”
Hoắc Chấn Ninh hơi sửng sốt, sau đó bật cười: “Chẳng trách cháu gái chú lại yêu con, con đúng là thú vị.”
“Thật ra bao năm nay Tiêu Nguyệt cũng không dễ dàng.”
Diệp Ân Tuấn không khỏi nói thay Tiêu Nguyệt.
Anh nhớ đến thái độ của Quốc chủ với Tiêu Nguyệt và trái tim nguội lạnh như tro tàn của Tiêu Nguyệt.
Sao Hoắc Chấn Ninh lại không biết Tiêu Nguyệt sống vất vả? Chính vì như vậy ông mới cảm thấy mình nên rời xa Tiêu Nguyệt, đó là sự lựa chọn tốt nhất cho bà.
Tiêu Nguyệt ở ngoài cửa định đẩy cửa đi vào nhưng bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.
Thẩm Hạ Lan kéo bà đến nơi không người, tâm trạng rất phức tạp.
Dù Tiêu Nguyệt đã chạy ra ngoài nhưng chưa đi xa, khi thấy Thẩm Hạ Lan ra ngoài tìm mình, bà đã kéo tay cô lại trốn ngoài cửa nghe lén.
Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ nghe lén người khác nói chuyện như vậy, bây giờ bị Tiêu Nguyệt kéo đi như thế, cô không khỏi thấp thỏm bất an, nhưng nghĩ lại những lời Hoắc Chấn Ninh vừa nói, cô lại sợ hãi choáng váng.