Hoắc Chấn Ninh từng phong lưu phóng khoáng, tiêu sái nổi trội nhường nào, giờ lại bị giày vò thành ra như vậy.
Tuy Tiêu Nguyệt không biết Quốc chủ đã làm gì Hoắc Chấn Ninh, nhưng từ những gì trước mắt cũng đủ để hiểu điều đó tồi tệ thế nào rồi.
Tiêu Nguyệt vốn định đi tìm Thẩm Hạ Lan hỏi cho rõ ràng, nhưng bà sợ một khi rời đi, Hoắc Chấn Ninh sẽ chạy mất.
Đời này không dễ gì bà mới có được tung tích của ông, tìm ra hành tung của ông, bà tuyệt đối không thể để ông biến mất trước mặt mình nữa.
Tiêu Nguyệt cho người đi chuẩn bị thức ăn, được biết rằng Diệp Ân Tuấn đã thông báo rồi, phía bên phòng bếp cũng đã nấu rồi.
Tiêu Nguyệt vội nói: “Bảo phòng bếp đừng cho rau thơm, ông ấy không ăn rau thơm.”
Tuy giọng nói của bà không lớn, nhưng Hoắc Chấn Ninh vẫn nghe thấy.
Không ăn rau thơm?
Cảm giác như đây đã là chuyện của kiếp trước rồi.
Bị cầm tù trong hầm tối không thể thấy ánh sáng mặt trời, đừng nói là rau thơm, đến cả thức ăn bị ôi thiu ông cũng đã ăn rồi, không ăn thì không thể sống tiếp nổi, thậm chí còn bị nhét vào miệng rất nhiều thứ mà ông không thể nào miêu tả được.
Bây giờ nhớ lại những điều này, Hoắc Chấn Ninh cảm thấy bản thân cũng tự thấy ghê tởm.
Bây giờ ông giống như một con chuột cống bẩn thỉu, nhếch nhác, hoàn toàn không có mặt mũi gặp người khác, sao có thể ở bên Tiêu Nguyệt được?
Cho dù vẫn yêu bà, nhưng cho dù không để ý mọi thứ của bà thì sao chứ?
Dù sao thì ông cũng không xứng với bà nữa rồi.
Hoắc Chấn Ninh vẫn luôn hi vọng có thể rời khỏi tầng hầm, nhưng giờ đã thật sự được như ý nguyện, ông lại hận không thể trốn đi, cả đời này sẽ không ra ngoài gặp người khác nữa.
Ông có thể không để ý đến cái nhìn của bất cứ ai, nhưng chỉ không muốn Tiêu Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ lúc này của ông, tiếc là ông vẫn xuất hiện với vẻ này.
Hoắc Chấn Ninh mở vòi nước, mặc cho dòng nước chảy xuống người mình, cái cảm giác ấm áp này đã rất lâu ông ta không cảm nhận được rồi.
Ông vẫn luôn cho rằng mình sẽ chết ở cái tầng hầm không thấy ánh nắng mặt trời đó, không ngờ ông còn có ngày có thể thấy lại ánh nắng mặt trời.
Giờ đây chỉ đơn giản là tắm bằng nước nóng thôi đối với ông cũng là một điều xa xỉ ông từng mơ ước.
Tóc đã bết đến mức rối nùi không thể sạch được nữa, ông dứt khoát cầm cây kéo bên cạnh lên cắt đi mái tóc dài của mình, tuy là không được đẹp cho lắm nhưng cũng đã gọn gàng hơn rất nhiều. . ngôn tình hoàn
Hoắc Chấn Ninh đang tắm rửa, Tiêu Nguyệt cũng không rảnh rỗi, bà đi tìm quần áo sạch sẽ, Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, bà đi đến phòng bếp một chuyến, đích thân nấu hai món cho Hoắc Chấn Ninh, thậm chí còn đun một bình rượu cho ông.
Lúc xong xuôi mọi chuyện quay trở lại, Hoắc Chấn Ninh vẫn chưa ra ngoài.