Sau khi Thẩm Hạ Lan hiểu ra, cô thở dài nói: “Bà ta cũng là một người đáng thương, nhưng em vẫn không thể tha thứ cho việc bà ta đã hạ cổ anh.”
“Bà ta đã giải thích với anh rồi, bà ta nói bà ta hạ cổ anh là để cứu anh, em đừng để tâm đến Kim tuyến cổ kia nữa, bà ta đã chuẩn bị sẵn thuốc giải cho anh rồi. Bà ta làm vậy để Quốc chủ nước T trúng chiêu, để Quốc chủ nước T buông tha cho con trai bà ta mà thôi.”
Diệp Ân Tuấn không biết nguyên nhân hậu quả thì thôi, giờ đã biết, anh hận không thể xé xác Quốc chủ nước T thành trăm mảnh.
Nói thế nào thì Trương Linh cũng là người Trương Gia Trại, là một trong số ít người còn sót lại của Trương Gia Trại. Quốc chủ nước T đối xử với bà ta như vậy, đó là một sự sỉ nhục đối với Diệp Ân Tuấn anh.
Diệp Ân Tuấn nhất định sẽ báo thù.
Sau khi Thẩm Hạ Lan biết nguyên nhân, cô cũng không còn hận Trương Linh nữa.
Cô chợt nhớ tới vấn đề vừa rồi, vội vàng hỏi: “Trương Linh thật sự biết tung tích của chú hai sao?”
“Bà ta biết, em thử nghĩ xem, Quốc chủ nước T muốn dùng chú hai Hoắc để khống chế Tiêu Nguyệt, nhưng mà cho dù chú hai Hoắc có chết thì Tiêu Nguyệt vẫn còn một đứa con trai, không phải sao? Dùng con trai để uy hiếp mẹ, điều này hiệu quả hơn nhiều so với một người không thể ở bên nhau cả đời đúng không? Cho nên Quốc chủ nước T nói ông ta giữ lại mạng sống của chú hai Hoắc để khống chế Tiêu Nguyệt, chuyện này không hợp logic, trừ khi chú hai Hoắc có tác dụng khác.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
“Ý anh là chú hai em biết cách mở mạch khoáng, hoặc là chú ấy biết cách vào khai thác mạch khoáng mà giảm thiểu tổn thất, cho nên Quốc chủ nước T đã không giết chú ấy?”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì Diệp Ân Tuấn gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng.
“Đúng vậy, Trương Linh nói với anh rằng những năm qua, Quốc chủ nước T vẫn luôn ép chú hai Hoắc vào trận pháp mạch khoáng, nhưng chú hai Hoắc không chịu nói nên đã bị tra tấn, nhưng Quốc chủ nước T không cho chú ấy chết, đó là lý do tại sao người ta nói chú ấy sống không bằng chết.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất buồn.
Đó là người thân có quan hệ máu mủ với cô.
Nhưng cô lại không biết chú ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu.
Bây giờ nếu có thể tìm được chú hai Hoắc, Thẩm Hạ Lan thề rằng cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương chú hai Hoắc nữa.
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, anh đau lòng tiến lên một bước ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thì thầm: “Có anh đây, chỉ cần em muốn thì anh sẽ giúp em.”
Câu nói này giống như một hậu thuẫn mạnh mẽ, khiến Thẩm Hạ Lan đột nhiên có phương hướng.
“Được, chúng ta nhất định phải cứu được chú hai, bây giờ chúng ta đi tìm Trương Linh.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng rút khỏi vòng tay của Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn muốn lập tức đi tìm Trương Linh, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Đừng vội, bây giờ không phải lúc.”
Diệp Ân Tuấn nói: “Trương Linh không thể đi chung với chúng ta một cách lộ liễu được, bà ta cần tìm thời gian để nói chuyện với chúng ta, anh đã hẹn với bà ta sẽ gặp nhau ở nhà thờ họ lúc tám giờ tối. “
“Nhà thờ họ?”