Hai anh em nhẹ gật đầu với nhau, Diệp Ân Tuấn liền dẫn Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã được dọn dẹp gần xong rồi, không nghe thấy mùi máu tươi, nhưng mà những thứ đè nén dưới sự bình tĩnh ấy thỉnh thoảng vẫn xuất hiện ở trong lòng.
Thẩm Hạ Lan không thích chỗ này, nhưng mà tạm thời không thể đi ra ngoài, thế là cô quan sát một chút, phát hiện ở phía sau căn phòng có một cái hồ nhỏ, cô kéo ống tay áo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Chúng ta đi qua bên kia và một chút đi.”
“Được rồi.”
Diệp Ân Tuấn biết suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, anh liền nắm tay cô đi đến đó.
Ở đây tương đối yên tĩnh, nước ở trong hồ rất trong, có thể nhìn thấy những con cá đang vui đùa bơi lượng ở bên trong.
Thẩm Hạ Lan không khỏi cười nói: “Phương Nghị thật là biết hưởng thụ, thế mà còn nuôi cá để ăn.”
Lông mày Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.
“Đây không phải là cá để ăn, đây là cá điện.”
“Cá điện là cái gì?”
Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn trở nên âm trầm, anh thấp giọng nói: “Trên người của những con cá này đều có điện, một con thì không sao, nhưng mà có nhiều cá điện như vậy, nếu như rơi vào thì chính là một dòng điện rất lớn, sẽ giật chết người.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sửng sốt.
Nước vốn dẫn điện, lại cộng thêm bản thân cá điện có điện, nếu như rơi vào trong đó…
Thẩm Hạ Lan không khỏi run rẩy cả người.
“Đi thôi.”
Mặc kệ lúc nãy Thẩm Hạ Lan bởi vì cái gì mà muốn đến đây, lúc này Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy nguy hiểm.
Thẩm Hạ Lan cũng không dừng lại, cô đi theo bước chân Diệp Ân Tuấn rời khỏi đây. Chỉ là có chút tò mò quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy con cá điện ở trong hồ nước, mày nhíu lại.
Đột nhiên có một bóng đen xuất hiện, nhanh đến nỗi làm Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy rõ mặt.
“Có người.”
Bước chân của Thẩm Hạ Lan hơi dừng lại, Diệp Ân Tuấn lập tức ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Mặc kệ là người nào, bây giờ lập tức rời khỏi đây.”
Có lẽ là cảm nhận được sự căng thẳng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan ở trong ngực Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhưng mà bọn họ đã chậm một bước rồi.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy bóng đen ở trước mắt nhoáng lên một cái, còn chưa kịp phản ứng thì một mùi hương ngai ngái đập vào trong mặt.
“Nín thở đi Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nhắc nhở Thẩm Hạ Lan, mình thì lại hít vào chút bột phấn, trong nháy mắt cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Bởi vì Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn bảo vệ cho nên không bị hít bột, lúc này nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, cô vội vàng mở chai nước ở trong tay ra, trực tiếp tạt lên trên mặt Diệp Ân Tuấn.