Cục Cưng Có Chiêu

Chương 231: ANH CĂN BẢN KHÔNG HIỂU YÊU LÀ CÁI GÌ.



Đường Trình Siêu nhìn Thẩm Hạ Lan, sâu trong mắt cô có căm giận, loại cảm giác xa lạ như vậy, giống như có một con dao găm sắc bén đâm vào lồng ngực của anh ta, kéo tất cả hắc ám mà anh ta giấu dưới ánh mặt trời ra ngoài, đau thấu tim gan như vậy, không thể chịu nổi như vậy.

Anh ta vẫn luôn thử chạm vào giới hạn của Thẩm Hạ Lan, anh ta muốn biết rốt cuộc mình chiếm vị trí gì trong lòng cô, chỉ là hiện giờ thật sự nhìn thấy ánh mắt lạnh băng xa lạ thậm chí là căm giận của Thẩm Hạ Lan nhìn mình, Đường Triều Siêu mới phát hiện mình không thể chịu được.

"Lisa, em vu khống anh như vậy có ổn không?"

Đường Trình Siêu đau đớn không thôi, cảm giác cô đơn cùng thất vọng đối với Thẩm Hạ Lan này, tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được.

Thẩm Hạ Lan thản nhiên nói: "Lúc trước cho tôi thay đổi khuôn mặt này, giây phút làm cho tôi biến thành Lisa kia, có phải tổng giám đốc Đường cho rằng từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ có quan hệ gì với nhà họ Diệp nữa không? Tình bạn giữa tôi và anh Đường có tốt tới mức nào thì cũng không thể chịu nổi tổng giám đốc Đường gây chuyện hết lần này đến lần khác, không phải sao? Điều quan trọng là anh hiểu rõ điều này hơn bất cứ ai, đáng tiếc bây giờ anh lại đụng đến bọn họ, anh nói tôi phải làm sao bây giờ? Lại tiếp tục chịu đựng vì ơn cứu mạng năm đó mà đánh mất hết tất cả những người tôi quam tâm sao? Đường Trình Siêu, anh luôn miệng nói yêu tôi, thật ra anh căn bản không hiểu yêu là cái gì."

Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ đến có một ngày cô sẽ nói những lời này với Đường Trình Siêu.

Vạch mặt Đường Trình Siêu trước mặt mọi người là điều mà Thẩm Hạ Lan chưa bao giờ muốn làm, chỉ là Đường Trình Siêu có phần khinh người quá đáng.

Cô chịu đựng, một mực nhường nhịn lại làm cho Đường Trình Siêu nghĩ rằng cô là đang áy náy sao?

Thẩm Hạ Lan cô bây giờ không nợ bất luận kẻ nào!

Thiếu nhà họ Đường cùng Đường Trình Siêu, dù là việc hay người cô cũng đã sớm trả hết nợ.

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan lạnh lùng.

"Tống giám đốc Đường, để chúng tôi rời đi, nếu không tôi không ngại ngọc nát đá tan với anh ngay tại đây."

Thẩm Hạ Lan không phải đang hù dọa Đường Trình Siêu.

Con người của cô, cho tới bây giờ chưa bao giờ mạnh miêng, điểm này Đường Trình Siêu cũng biết.

"Ngọc nát đá tan? Em thật sự không quản cái gì nữa đúng không? Em không nghĩ đến Nghê Nghê cùng ba mẹ của em à?"

Đường Trình Siêu cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật sự điên rồi.

Anh ta cảm thấy Thẩm Hạ Lan ôn tồn nho nhã, tiến lùi có độ, nhưng lại không biết cô có thể điên cuồng đến mức này, chỉ là sự điên cuồng của cô cũng không vì anh ta.

"Anh thừa nhận phải không?"

Thẩm Hạ Lan tiến lên từng bước, khoảng cách với Đường Trình Siêu không quá một bước, thậm chí gần đến mức Đường Trình Siêu có thể ngửi được hương thơm đặc biệt trên người cô.

Anh thậm chí muốn ôm cô vào lòng, chỉ là Diệp Ân Tuấn phía sau như hổ rình mồi, đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm Đường Trình Siêu, như chỉ cần anh có động tác nhỏ tôi là anh ta sẽ lao vào đánh anh.

Ở giá trị vũ lực, Đường Trình Siêu tự nhận mình đánh không lại Diệp Ân Tuấn.

Cho nên anh ta vẫn khắc chế chính mình.

Tuy rằng Thẩm Hạ Lan biết tất cả chuyện này, nhưng bây giờ Đường Trình Siêu chính mồm thừa nhận, Thẩm Hạ Lan vẫn ngực đau đớn một chút.

Qủa nhiên là anh ta!

Nhan Như Ngọc không lừa cô!

Đôi mắt Thẩm Hạ Lan lạnh lùng đến đáng sợ, làm cho Đường Trình Siêu không khỏi lùi bước.

"Hạ Lan, em nghe anh nói..."

"Tôi nói cho anh biết, Nghê Nghê và ba mẹ tôi đã rời khỏi Mỹ, dù bây giờ anh muốn dùng cách gì để chặn lại bọn họ thì cũng không kịp rồi, bây giờ chỉ có tôi và Ân Tuấn ở đây. Anh muốn làm cái gì, tôi và Ân Tuấn sẽ chơi cùng anh, cùng lắm thì chúng tôi cùng chết với anh. Đường Trình Siêu, anh thành công làm cho tôi sinh ra sự chán ghét đối với anh, hơn nữa còn là chán ghét vô cùng."

Thẩm Hạ Lan dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được để nói ra những lời này, sau đó lập tức lui từng bước về phía sau.

Cô đi đến bên cạnh Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn đã vươn tay chờ cô.

Mười ngón tay của hai người đàn vào nhau, thái đội sinh tử gắn bó kia kích thích mạnh tới Đường Trình Siêu, nhưng câu nói cuối cùng của Thẩm Hạ Lan kia vẫn thành công làm cho trái tim Đường Trình Siêu rỉ máu.

Cô ấy nói cái gì?

Cô ấy nói cô ấy đã thành công trong việc bắt đầu chán ghét mình sao?

Vì sao phải chán ghét mình?

Mình đối xử với cô ấy tốt như vậy! Thậm chí liều mạng muốn đối xử tốt với cô ấy, chỉ để có được cô ấy và cho cô ấy cuộc sống tốt nhất, vì sao phải chán ghét mình?

Đường Trình Siêu nghĩ không ra, đôi mắt ẩm ướt kia nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan như thể cô là người phụ nữ phụ lòng anh ta.

Nhưng hôm nay Thẩm Hạ Lan đã sớm không còn để tâm nữa.

Diệp Ân Tuấn nhìn Đường Trình Siêu, nhìn trạng thái bây giờ của Đường Trình Siêu, không biết vì sao, tâm trạng giống như đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, tất cả buồn bực mấy ngày nay đều trở thành hư không, thậm chí anh còn mỉm cười nhẹ.

"Tổng giám đốc Đường, hôm nay tôi và Hạ Lan có việc phải đi trước, không ở cùng tổng giám đốc Đường được. Ngày khác chúng ta lại gặp mặt."

Nói xong, Diệp Ân Tuấn dẫn theo Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi.

Tống Đình tự động mở đường cho Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ phóng viên hoàn toàn trong trạng thái chấn động, không biết có nên ngăn đón Diệp Ân Tuấn hay không, có mấy phóng viên bị Đường Trình Siêu hối lộ từ trước đồng loạt nhìn về phía Đường Trình Siêu, đáng tiếc bây giờ Đường Trình Siêu đang nhìn Thẩm Hạ Lan rời đi như một đứa ngốc, giống như trái tim cũng đi theo cô luôn rồi.

Diệp Ân Tuấn nói khẽ với Thẩm Hạ Lan: "Lá gan em thật lớn, em không sợ anh ta thật sự ra tay với em và anh à?"

"Em đã thu xếp cho mọi người trong nhà xong xuôi rồi, cùng lắm thì cùng xuống hoàng tuyền với anh, em không sợ."

Thẩm Hạ Lan tươi cười như hoa.

Giờ khắc này, Diệp Ân Tuấn cảm thấy tất cả đều đáng giá.

Hai người nhanh chóng lên xe, cũng không muốn quay về khu an dưỡng.

Nghê Nghê và bà cụ Diệp đã rời đi, khu an dưỡng còn có Dư Khinh Hồng luôn trong tâm thế như hổ rình mồi với Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình trở về đấy quả thật tìm ngột ngạt.

Diệp Ân Tuấn cũng biết cô nghĩ như thế nào, nói khẽ với Tống Đình: "Đi, chúng ta đến biệt thự nhà họ Diệp."

"Vâng!"

Tống Đình nhanh chóng chở Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan về biệt thự nhà họ Diệp ở nước Mỹ.

Sau khi trở lại biệt thự, Diệp Ân Tuấn ôm cổ Thẩm Hạ Lan, anh lập tức đè cô lên vách tường rồi hôn xuống dồn dập.

Phía sau lưng là vách tường lạnh như băng, trước người là cơ thể nóng như lửa của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy quần áo của anh, cố gắng đáp lại sự nhiệt tình của anh.

Cô tốt đẹp như thế, dũng cảm như thế, làm cho Diệp Ân Tuấn không thể buông tay được.

Anh gặm cắn da thịt khắp người cô, cảm thấy Thẩm Hạ Lan trong vòng tay mình quá mềm mại và quyến rũ, không nói một lời, anh ôm Thẩm Hạ Lan đi thẳng vào phòng ngủ chính trên tầng hai.

Dùng một chân đạp văng cửa phòng, từ đầu đến cuối, nụ hôn của Diệp Ân Tuấn vẫn chưa từng rời khỏi Thẩm Hạ Lan.

Quần áo hai người nhanh chóng bị cời ra, một đường vứt xuống đất, rồi tràn lên giường.

Thời điểm hai người cùng ngã lên giường, cả hai đều trần trụi tiếp xúc với nhau.

Tất cả đều nước chảy thành sông.

Trong không khí phiêu tán hơi thở khiến người mê muội, tiếng thở dốc hỗn tạp làm cho nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao.

Tống Đình ở sau dọn dẹp mọi thứ rồi bố trí người canh gác bên ngoài, đối mặt với tình huống này, anh ta không bày tỏ ý kiến gì cả.

Thời tiết nước Mỹ quả nhiên là rất lạnh.

Xem ra anh cũng cần tìm một cái ổ chăn ấm áp thôi.

Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn ép đến cả người vô lực, chỉ là người đàn ông này giống như vĩnh viễn không dùng hết, làm cho cô vừa hạnh phúc là vừa có chút không chịu nổi.

Rốt cuộc Diệp Ân Tuấn gầm nhẹ một tiếng, hai người hoàn toàn xụi lơ trên giường.

Ngửi mùi hương trên cơ thể Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thỏa mãn nói: "Chính em thừa nhận thân phận của mình trước mặt mọi người, sau này đừng nghĩ rời xa anh."

"Em nghe nói anh để Tống Đình đi đặt nhẫn đính hôn cho em? Là bởi vì giận dỗi với em nên để mặc không hỏi à?"

Thẩm Hạ Lan đột nhiên bắt đầu tính sổ.

Diệp Ân Tuấn hởi sửng sốt, vội vàng cựa mình đứng lên.

"Không thể nào?"

"Cái gì là không thể nào? Là không đặt nhẫn đính hôn? Hay là không để ý đến nhẫn đính hôn? Hửm?"

Thẩm Hạ Lan mềm oặt ôm lấy Diệp Ân Tuấn từ sau lưng như rắn nước.

Cơ thể Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên cứng lại.

"Em không mệt à?"

Anh thấp giọng nói một câu, ánh mắt đã trở nên nguy hiểm.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới phát hiện mình đang làm cái gì.

Cô đỏ bừng mặt, vội vàng kéo chăn che lấy người mình, cũng bởi vậy mà buông tha cho Diệp Ân Tuấn.

"Em nói cho anh, nếu nhẫn đính hôn không khiến em hài lòng thì em sẽ không đồng ý gả cho anh đâu."

Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo quay đầu.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy cô vợ nhỏ của mình quả thật đáng yêu cực kỳ.

"Em đó, đều đã là người của anh rồi, không gả cho anh thì còn muốn gả cho ai?"

"Cái này còn chưa nói chắc được, người muốn cưới em cũng không ít đâu."

Thẩm Hạ Lan kiêu ngạo hếch cằm, lại bị Diệp Ân Tuấn nắm lấy cằm, mạnh mẽ hôn lên, cướp đi hơi thở cuả cô.

Cô không biết mình bắt đầu như thế nào, cũng không biết mình kết thúc như thế nào, chỉ biết là khi ý thức chậm rãi rút đi, chờ khi cả người cô mê mang, Diệp Ân Tuấn vẫn còn tỏ vẻ muốn tiếp tục.

Người đàn ông đáng sợ này!

Trước khi ngất xỉu, suy nghĩ duy nhất của Thẩm Hạ Lan chính là không thể để đàn ông nghẹn quá lâu, nếu không người phải chịu tội vẫn là phụ nữ.

Diệp Ân Tuấn chiến đấu xong rồi mới phát hiện Thẩm Hạ Lan đã ngủ từ lúc nào.

Không hề biết khống chế khiến cơ thể Thẩm Hạ Lan mệt mỏi cực độ, huống hồ đã trả qua chuyện ba mẹ nhà họ Thẩm, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, Thẩm Hạ Lan có thể ngủ đến khi tỉnh dậy tự nhiên mới thôi.

Diệp Ân Tuấn ôm cô đi vào phòng tắm.

Thẩm Hạ Lan hơi mơ hồ, biết người ôm mình là ai, nhưng làm sao cũng không thể mở mắt ra được.

"Buồn ngủ!"

Cô nhỏ giọng than thở.

Diệp Ân Tuấn nhu tình nói: "Em ngủ đi, anh tắm rửa cho em, như vậy sẽ thoải mái hơn."

Thẩm Hạ Lan giống như nghe hiểu lời Diệp Ân Tuấn nói, tuy rằng vẫn hổn loạn như cũ nhưng cảm thấy cả cơ thể mình, dù là đầu ngón tay cũng mệt không nhúc nhích nổi.

Cô để mặc Diệp Ân Tuấn tắm rửa cho mình, sau đó dùng một cái khăn tắm lớn quấn quanh người cô rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Máy sấy thổi vù vù bên tai, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng không chịu được nữa, cô chìm sâu vào giấc ngủ.

Sau khi Diệp Ân Tuấn sấy khô mái tóc bóng mượt của cô, anh đột nhiên bật cười khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cuộn tròn trong vòng tay anh như một chú mèo con và ngủ ngon lành.

Cuộc sống bình yên hạnh phúc là điều anh vẫn hằng mong ước, hiện giờ nó ở ngay trước mặt, vươn tay là có thể chạm đến, lại khiến anh cảm thấy không quá chân thật.

Nhẹ nhàng đặt Thẩm Hạ Lan lên giường, kéo chăn đắp lên người cô. Diệp Ân Tuấn đi vào phòng tắm tắm một cái.

Lúc anh đi ra ngoài, không biết là vì nóng hay sao, Thẩm Hạ Lan xoay người, xốc thẳng chăn ra, cặp đùi non mịn thon dài kia hoàn toàn lộ ra trước mặt Diệp Ân Tuấn.

Quan trọng chính là nơi xinh đẹp nhất của cô như ẩn như hiện, làm cho yếu hầu Diệp Ân Tuấn chợt thắt lại, cả người cứng đờ.

Ngay tại khi anh bước nhanh đi đến chỗ Thẩm Hạ Lan, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng Tống Đình đập cửa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv