Tiêu Nguyệt là sự tồn tại mạnh mẽ như thế, ở trước mặt của ông ta lại không chịu nổi một đòn, nếu như bây giờ tùy tiện đi ra ngoài thì cũng chỉ tặng đầu cho người ta mà thôi.
Nhưng mà biết là một chuyện, trơ mắt nhìn Tiêu Nguyệt bị tên khốn nạn đó khi dễ, Thẩm Hạ Lan thật sự hận không thể cầm dao làm thịt mình.
Nếu như ngày hôm nay không đi ra ngoài cùng với Tiêu Nguyệt, cô chắc chắn sẽ không biết được mấy năm nay Tiêu Nguyệt sống cực khổ như thế.
Bây giờ cô tận mắt nhìn thấy, nó thật sự giống như là một con dao nhọn đang lăng trì cô từng chút từng chút một, làm cho nước mắt của cô không tự chủ được mà rơi xuống.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt Thẩm Hạ Lan vào trong ngực.
Anh đoán là trong lòng của Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, cho dù anh có cảm thấy khó chịu đi nữa thì cũng không thể để cho Thẩm Hạ Lan bị bại lộ hành tung.
Thứ nhất, nếu như bị bại lộ, bọn họ chưa chắc có thể trở về an toàn. Thứ hai, dù sao thì Tiêu Nguyệt cũng là người lớn trong nhà của Thẩm Hạ Lan, bị con cháu của mình nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi như thế, e là Tiêu Nguyệt sẽ điên mất.
Đó là người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo ở trước mặt của mọi người, làm sao có thể chịu đựng những thứ này.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy đau đớn, lại không thể ngăn cản nước mắt tràn ra.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy lòng ngực của mình bị chất lỏng ấm áp thấm ướt, không bao lâu liền ngập lụt.
Trong lòng anh rất đau, nhưng mà cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể ngước mắt không nhìn, nhưng mà tiếng thở dốc của người đàn ông cùng với tiếng la khóc của phụ nữ không ngừng đan xen với nhau, làm cho bọn họ có muốn tránh cũng không tránh được, có tránh cũng không thể tránh.
Một trận giày vò kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc bắt đầu, Tiêu Nguyệt còn kêu khóc, đến cuối cùng đã khóc không ra hơi.
Ánh mắt của bà ta đã chết lặng, thân thể cũng chết lặng, chỉ có đau lòng, hận không thể lập tức chết đi.
Sau khi người đàn ông được thỏa mãn rồi thì mới ngồi dậy từ trên người Tiêu Nguyệt, nhìn thấy Tiêu Nguyệt giống như một con cá chết đang nằm ở đó, trong mắt lướt qua vẻ tức giận.
“Bốp!”
Ông ta đá một đá vào người của Tiêu Nguyệt, tính tình có chút hung tợn.
Tiêu Nguyệt oán hận nhìn chằm chằm ông ta, nhưng mà cũng chỉ có thể trừng mắt.
Phương Nguyên đang bị ông ta giám sát, Tiêu Nguyệt có thể không thèm quan tâm mà đồng quy vu tận với ông ta, nhưng mà bà ta không thể kéo theo mạng của Phương Nguyên.
Mặc dù đứa nhỏ đó không phải là mình muốn sinh ra, nhưng mà đã mang thai mười tháng, bà ta cũng là một người mẹ.
Bà ta không thể quên được huyết nhục tình thân, đời này bà ta nợ Phương Nguyên đủ nhiều rồi, bà ta không thể mang cả mạng của Phương Nguyên đi.
Cho nên, Tiêu Nguyệt chỉ có thể nhẫn nhịn.
Quần áo đã bị người đàn ông xé rách, không thể mặc được nữa.
Người đàn ông vỗ tay một cái, liền có hai người phụ nữ đi ra đỡ Tiêu Nguyệt dậy.
Hai người phụ nữ đỡ Tiêu Nguyệt đi qua một hồ nước rửa người, sau đó lại đổi quần áo mới cho bà ta.