Thẩm Hạ Lan không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, chắc là vui vẻ đi, đúng là rất vui, nhưng mà nhớ tới mối quan hệ hiện tại của Diệp Tử với Triệu Ninh, cô lại không thể vui được.
Hơn nữa, dựa vào tính tình của Diệp Tử, nói không chừng là sẽ lợi dụng đứa bé này để làm gì đó với Triệu Ninh.
Dường như là Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì đó, anh nhỏ giọng nói: “Diệp Tử chết rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan rất kinh ngạc.
Mạng sống của Diệp Tử rất mạnh, biết bao nhiêu lần đứng bên bờ vực sinh tử đều có thể vượt qua được, tại sao sinh đứa bé ra liền chết đi?
Nhớ tới lúc trước khi đi Diệp Ân Tuấn đã kêu bọn họ đối xử với Diệp Tử như thế nào, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhíu mày.
“Cô ta mất máu quá nhiều mà chết.”
“Bị Triệu Ninh chính tay.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nhận được tin tức này thì cũng tương đối kinh ngạc.
Triệu Ninh yêu Diệp Tử như thế, vì Diệp Tử, anh ta có thể từ bỏ thù hận giữa hai gia đình, lại vì Diệp Tử mà chịu nhiều đau khổ như thế, thậm chí vì Diệp Tử mà anh ta tình nguyện để cho mình sống thật hèn mọn, nhưng mà cuối cùng anh ta lại tự tay tiễn đưa Diệp Tử.
Thẩm Hạ Lan cũng rất ngạc nhiên, thậm chí còn phản ứng không kịp.
Đôi tình nhân đó đã từng vì nhau mà ngay cả mạng sống cũng không cần, là chuyện gì đã dẫn đến kết cục như hiện tại?
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Sau khi Diệp Tử sinh con xong thì Triệu Ninh trực tiếp đưa tiễn cô ta, Triệu Ninh nói với anh cô ta còn sống đối với ai cũng không tốt, không bằng cứ khó sinh mà chết như thế đi. Sau này cậu ta sẽ nói với con mình là mẹ thằng bé vì sinh thằng bé mà mất nhiều máu rồi qua đời, như vậy đứa nhỏ sẽ nhớ cái tốt của Diệp Tử. Triệu Ninh cầu xin anh ghi tên của Diệp Tử vào gia phả nhà họ Diệp, không vì cái gì khác, vì đứa nhỏ, cậu ta tình nguyện từ bỏ tất cả các cổ quyền mà nhà họ Diệp đã cho cậu ta.”
Thẩm Hạ Lan nghe đến đó thì đã không biết nên nói cái gì.
Diệp Tử đúng là gieo gió gặt bão.
Thời gian tốt đẹp bị cô ta giày vò thành như hiện tại, nếu như cô ta có thể quên hết mọi thứ, không bị người khác lợi dụng, chắc có lẽ là bây giờ cô ta là một người phụ nữ hạnh phúc nhất. Có được gia đình, có con trai, còn có được một anh trai thương cô ta, nhưng mà bây giờ cô ta không còn cái gì nữa.
Thẩm Hạ Lan đã từng hận Diệp Tử.
Lúc cô ta làm Diệp Minh Triết bị thương, cô hận không thể chém cô ta thành muôn mảnh.
Nhưng mà bây giờ cô ta đã chết rồi.
Người chết đèn tắt, tất cả ân óan cũng tiêu tan.
Cô sẽ không trách tội Triệu Ninh cùng với một đứa nhỏ không biết chuyện gì, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi sẽ thấy khó chịu.
“Triệu Ninh muốn rời khỏi hả?”
“Không, cậu ấy muốn học kinh doanh với anh.”
Diệp Ân Tuấn thật sự không nghĩ tới điểm này.