“Sao vậy, cô cũng đang lo lắng cái gì à?”
Trương Linh nhìn Thẩm Hạ Lan thấy cô có hơi do dự, không khỏi hỏi một câu.
“Không phải là Tiêu Nguyệt nói không thể đi thì cô thật sự từ bỏ đó chứ?”
Lời nói này của Trương Linh làm trong lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một cái.
“Không có liên quan đến dì cả đâu, trước tiên trì hoãn việc của chú hai Hoắc lại đi, chuyện ở bên đây quá nhiều, hơn nữa Hàn Hi Thần còn đang chăm sóc cho Dao Lạc ở bệnh viện, người của chúng ta đều đã phân tán hết rồi, nếu như lại đi tìm chú hai, thế thì ai sẽ trông chừng trại đây?”
Sau khi Thẩm Hạ Lan đã suy tính kỹ càng, cô quyết định chờ sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy rồi hẵng nói.
Trương Linh nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì cũng không mở miệng nữa, mà là trực tiếp trở về phòng, về phần trong lòng của bà ta đang suy nghĩ như thế nào thì Thẩm Hạ Lan không biết, cũng không có thời gian để suy nghĩ.
Bây giờ cô không tin tưởng bất cứ ai, ngoại trừ Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan không dám trở về phòng mình là vì sợ người khác sẽ chú ý, cho dù trong lòng nóng như lửa đốt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thẩm Hạ Lan vẫn kiểm tra từng bước, xung quanh không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Cuối cùng cũng đã tới buổi tối, mọi người cùng ăn cơm tối với nhau. Bởi vì Hàn Hi Thần và Dao Lạc đang ở bệnh viện, Diệp Ân Tuấn lại không thể ra ngoài, mà Tiêu Nguyệt thì đang ở trong phòng điều tra chuyện Hàn Khiếu, cho nên trên bàn ăn cũng chỉ có mấy người mà thôi.
Trương Linh luôn rất im lặng, cũng không còn nói đến chuyện đi tìm chú hai Hoắc nữa, hình như là Diệp Tranh cũng có tâm sự, cả buổi tối đều không nói tiếng nào.
Bữa cơm này, ăn không biết mùi vị.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn cơm xong thì lập tức trở về phòng, nói là mình có chút mệt mỏi, nếu như không có chuyện gì thì đừng có đến tìm cô.
Trương Linh nhìn bước chân đi khỏi của Thẩm Hạ Lan mà như có điều suy nghĩ.
“Tranh, có phải là mẹ của con có chuyện gì giấu chúng ta không vậy?”
Trương Linh nhìn Diệp Tranh, có vẻ như vô ý mà hỏi.
Diệp Tranh lắc đầu, vẻ mặt buồn bực: “Mẹ có chuyện gì giấu diếm chúng ta ạ?”
“Lúc nãy con đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Con đang suy nghĩ Hoàng kim Cổ trong cơ thể của bác cả hình như là không giống với thứ trong cơ thể của ba con, sư phụ, Hoàng kim Cổ trong cơ thể của ba con là do người bỏ vào, nhưng mà sao con cứ cảm thấy không giống với của bác cả vậy chứ?”
Lời nói của Diệp Tranh làm Trương Linh khựng lại một chút, ánh mắt có hơi chuyển động, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.
“Không biết nữa, có lẽ là lúc trước con Hoàng kim Cổ của Trương Phương cho Hàn Khiếu có tác dụng hơn, dù sao thì cũng là mối tình đầu mà.”
“Nhưng mà của sư phụ không phải là do lão trại chủ để lại hả, con tốt nhất phải dành cho ba mới đúng chứ, lúc trước ba bị trúng cổ độc, sư phụ đã dùng Hoàng kim Cổ giải độc cho ba con, sao lại không xảy ra tình huống hôn mê giống như bác cả? Hay là nói thể chất của mỗi người là không giống nhau, nên trạng thái mà bọn họ biểu hiện cũng không giống nhau?”
Diệp Tranh mang theo một bộ dạng không ngại học hỏi mà nhìn Trương Linh, lập tức làm Trương Linh không biết phải trả lời như thế nào.
“Đúng là chuyện này có chỗ kỳ quái, để một lúc nữa sư phụ trở về nghiên cứu cổ thư.”