“Ông có quan hệ gì với Triệu Nguyệt Minh?”
Thẩm Hạ Lan hỏi thẳng.
Hàn Khiếu không nói mà là lạnh lùng nhìn Thẩm Hạ Lan, ánh mắt kia khiến người ta có chút khó đoán.
Thẩm Hạ Lan cũng không ép buộc ông ta, cười nhạt nói: “Hàn Khiếu, để tôi đoán xem nhé, chắc ông bị người ta vứt bỏ rồi đúng không? Ông nói xem, ông bị chúng tôi bắt lâu như vậy nhưng đối phương lại không màng đến sống chết của ông, thậm chí còn không nghĩ cách cứu ông ra nữa. Ông cam lòng làm con rối cho người khác sao?”
Hàn Khiếu vẫn không nói lời nào, trong mắt hiện lên vẻ khinh bỉ khiến Thẩm Hạ Lan chợt nhận ra mình đã đoán sai.
Lẽ nào ngay từ đầu Hàn Khiếu đã biết mình là con rối của bọn họ?
Không đúng!
Nếu ngay từ đầu ông ta đã biết mình là con rối thì không thể không chừa đường lui cho mình được, vậy lẽ nào đây là kế sách tương kế tựu kế?
Hiện giờ Thẩm Hạ Lan đang thận trọng đi từng bước, cô không biết những người xung quanh mình là người hay ma, càng không biết đến khi nào những người đó sẽ đặt cạm bẫy cho cô và Diệp Ân Tuấn.
Nghĩ kỹ lại thì Hàn Khiếu bị bắt quá trơn tru, quá dễ dàng.
Người này ba mươi năm trước đã là một người quỷ kế đa đoan, đã lẩn trốn được ba mươi năm thì sao có thể bị cô và Diệp Ân Tuấn tóm gọn nhanh như vậy được?
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng thấy có vấn đề.
Nụ cười trên mặt cô cũng tắt dần.
“Hàn Khiếu, cho dù ông có tính toán hay có chủ ý gì đi chăng nữa thì hôm nay ông đến đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài được. Tôi khuyên ông hãy nên suy nghĩ cho mình một đường lui.”
“Đường lui? Tôi thực sự hối hận vì đã không bóp chết Diệp Ân Tuấn khi nó vừa mới sinh ra mà để mặc cho nó trở nên mạnh mẽ như ngày hôm nay rồi cản trở con đường tôi. Nhưng Thẩm Hạ Lan à, cô cũng đừng quá đắc ý, các người dù sao cũng còn quá trẻ, tôi chẳng qua chỉ bị các người bắt mà thôi, chúng ta ai thắng ai thua cũng chưa nói trước được.”
Hàn Khiếu nói chuyện rất tự tin, như thể bị bọn họ bắt cũng không phải là chuyện gì quá to tác.
Thẩm Hạ Lan quan sát ông ta, nhưng lại không tìm ra được một chút khác thường trên mặt ông ta, cô hờ hững nói: “Vậy thì cứ chờ xem, nhưng mà tôi thật đáng tiếc thay cho thím Trương vì đã yêu một người như ông.”
Đây là những lời trong lòng Thẩm Hạ Lan.
Dù thím Trương đã làm nhiều chuyện sai trái, nhưng đến chết bà ta cũng không ngờ rằng người đã bán đứng bà ta và toàn bộ người trong làng lại chính là Hàn Khiếu, mối tình đầu của bà ta. Mà bây giờ lại không thấy được một chút tình cảm nào đối với thím Trương, từ thái độ của ông ta đối với Hàn Hi Thần là có thể nhìn ra được.
Nghĩ đến Hàn Hi Thần, Thẩm Hạ Lan rất tức giận.
Nghe nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Hàn Khiếu thực lực không kém dã thú là bao.
Khi Hàn Khiếu nghe thấy tên của Trương Phương thì sững người, ông ta cười lạnh: “Một người phụ nữ bước ra từ trong làng nhỏ thì làm sao có thể xứng với tôi? Tôi dành thời gian vui đùa với bà ta thì đã là may mắn của bà ta rồi!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại giây lát.
Khi Hàn Khiếu nói ra những lời này, sự khinh thường dành cho Trương Phương toát ra từ trong xương tủy, giống như ông ta trời sinh đã là quý tộc, sự khinh thường ẩn trong xương tủy không cách nào bỏ được.
Vậy thân phận thật sự của Hàn Khiếu là gì?