Dư Khinh Hồng vừa nói ra câu này, mọi người đều sững sờ.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan cũng chẳng dễ coi.
Diệp Ân Tuấn là chồng cô, bây giờ lại bị người khác tuyên bố muốn theo đuổi Diệp Ân Tuấn ngay trước mặt mình, sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức sa sầm lại.
"Cô Dư, tôi nghĩ chắc cô tìm nhầm rồi."
"Tôi nhầm hay không không cần cô quan tâm, Thẩm Hạ Lan, không ngờ cô lại có diễm phúc này. Nhưng tôi để ý người đàn ông này rồi, tôi chẳng quan tâm cô và anh ấy là gì của nhau, bắt đầu từ bây giờ, tôi phải theo đuổi anh ấy!"
Dư Khinh Hồng mạnh mẽ nói.
Thẩm Nghê Nghê vừa nghe thì khóc.
"Cô xấu ghê, ba là của tôi! Cô không được giành ba với tôi!"
Cô bé ôm chặt Diệp Ân Tuấn, chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì về cái cô Dư Khinh Hồng đột nhiên xuất hiện này.
Dư Khinh Hồng lạnh lùng nhìn cô bé: “Tôi cũng chẳng tranh gì cháu, cháu khẩn trương làm gì? Cháu yên tâm đi, tôi chẳng có hứng thú gì với cháu."
Thẩm Nghê Nghê lại oa oa khóc lên.
"Ba, con không thích người phụ nữ xấu xa này, ba bảo cô ta đi đi!"
Thẩm Nghê Nghê ôm Diệp Ân Tuấn khóc.
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi.
"Cô Dư, mời cô ra ngoài!"
"Tôi còn chưa nói với Thẩm Hạ Lan xong mà, tôi..."
"Cút!"
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trầm xuống, cái áp suất thấp như gió thổi mạnh báo hiệu cơn giông sắp đến lập tức tràn đầy khắp phòng, ngay cả Diệp Tranh cũng không thể không run rẩy.
Đáng sợ quá!
Ba khi trước quay về rồi!
Cậu nắm tay Thẩm Hạ Lan theo bản năng.
Thẩm Hạ Lan cũng bị giật mình.
Diệp Ân Tuấn rất ít khi không phong độ như thế, nhưng Dư Khinh Hồng đúng là chạm vào ranh giới của bọn họ.
Thẩm Nghê Nghê là bảo bối của bọn họ, mà Dư Khinh Hồng chẳng những đối đãi với Thẩm Nghê Nghê kiểu đó, bây giờ còn tuyên chiến với Thẩm Hạ Lan muốn cướp Diệp Ân Tuấn đi, chuyện này đúng là không ai có thể nhịn được.
Dư Khinh Hồng cũng sợ hết hồn.
Từ nhỏ đến lớn chưa có ai nói chuyện với cô ta như thế, nhưng cô ta cũng chỉ sững ra một lúc, sau đó lại rất hưng phấn nói: “Trời ơi, anh men quá! Tôi thích lắm!"
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lại khó coi.
"Cô Dư, cô muốn nói gì với tôi thì đi ra nói."
Cô kéo tay Dư Khinh Hồng, gần như là ép Dư Khinh Hồng ra ngoài.
Diệp Tranh sợ cô xảy ra chuyện nên muốn đi theo, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan đẩy vào phòng.
Thẩm Nghê Nghê khóc đến đau lòng, dù bây giờ Diệp Ân Tuấn muốn đi ra giúp Thẩm Hạ Lan cũng không được, anh vội vàng ngồi xổm xuống an ủi Thẩm Nghê Nghê.
Sau khi Dư Khinh Hồng bị Thẩm Hạ Lan lôi ra ngoài thì hất tay cô ra.
"Đừng chạm vào tôi! Cô đúng là ả đàn bà dối trá!"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy lòng tốt của mình bị người ta coi thành kẻ lòng lang dạ thú.
Nếu không vì đồng tình Dư Khinh Hồng bị hủy dung, cô sẽ không đưa địa chỉ của đại sư Nhan cho Dư Khinh Hồng, ai ngờ Dư Khinh Hồng lại thế này, nhất thời cảm thấy mình làm việc thừa rồi.
"Mặc kệ cô nghĩ thế nào, địa chỉ và số điện thoại mà tôi cho cô đều là thật, còn tại sao đại sư Nhan không chữa trị gương mặt cho cô là chuyện của đại sư Nhan. Giữa tôi và cô chẳng có gì để nói, từ giờ chúng ta đừng liên lạc dây dưa nhau nữa."
Nói xong, Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi.
Dư Khinh Hồng lại ngăn cô lại.
"Cô có ý gì? Cô khiến tôi tìm một nửa viện điều dưỡng, coi tôi thành kẻ ngờ vực chó má, mọi chuyện này đều là cô cố ý làm sao? Nói đi, có phải cô để ý tôi từ lâu rồi nên cố ý khiến tôi xấu mặt đúng không?"
Đối với lời nói của Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể hiểu nổi.
"Dư Khinh Hồng, tôi không biết rốt cuộc cô là người thế nào, nhưng tôi vừa nói rồi, chuyện về đại sư Nhan là tôi thật lòng muốn giúp cô, còn tại sao đại sư Nhan không giúp cô thì sao tôi biết được?"
"Thôi đi, nếu cô nói là thật thì bây giờ cô gọi điện thoại cho đại sư Nhan đi. Nếu cô ấy nói quen cô, vậy tôi sẽ không quấy rầy cô nữa."
Lời nói của Dư Khinh Hồng khiến Thẩm Hạ Lan buồn bực, nhưng nghĩ lại mình cũng chẳng có gì phải sợ nên lúc này mới lấy điện thoại ra gọi cho đại sư Nhan.
Nhưng mà khi gọi vào dãy số quen thuộc khi xưa, đầu kia cứ đường dây bận mãi, cuối cùng thì chẳng ai nghe máy, thậm chí sau đó, Thẩm Hạ Lan vừa gọi qua thì đối phương đã từ chối.
Đại sư Nhan như thế thật sự không phải là người mà Thẩm Hạ Lan quen biết!
Sao lại thế được chứ?
Dư Khinh Hồng cười lạnh nhìn cô nói: “Sao nào? Còn giả vờ không? Không giả vờ được nữa chứ gì? Lúc đầu tôi còn tưởng cô là người tốt, bây giờ xem ra cũng chỉ là bạch liên hoa thôi. Diệp Ân Tuấn ở bên cô, chắc chắn là do anh ta bị mù, hoặc là bị cô mê hoặc thôi. Đừng tưởng rằng cô sinh cho anh ta một đứa con thì ăn chắc, tôi nói cho cô biết, Dư Khinh Hồng này muốn có người đàn ông nào thì có người đó. Đợi đến khi tôi khôi phục dung nhan rồi, chúng ta đợi mà xem!"
Nói xong Dư Khinh Hồng xoay người đi mất, chỉ là khi đi ngang qua sau lưng Thẩm Hạ Lan thì dùng vai mạnh mẽ huých cô một cái.
Thẩm Hạ Lan suýt ngã nhào, còn Dư Khinh Hồng lại cười lạnh rời đi.
Đối với sự khiêu khích của Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan rất tức giận, nhưng trong đầu lại thấy kỳ lạ.
Tại sao đại sư Nhan không nghe máy của cô chứ?
Chẳng lẽ đại sư Nhan xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào rồi?
Nghĩ tới khả năng này, Thẩm Hạ Lan hơi khẩn trương.
Năm năm qua, đối với cô mà nói thì đại sư Nhan vừa là thầy vừa là bạn, còn giúp cô khôi phục dung nhan, ân đức của cô ấy đối với cô, Thẩm Hạ Lan chẳng thể nào quên được.
Bây giờ đại sư Nhan không thể không nhận điện thoại của cô, trừ phi là có chuyện gì đó rồi.
Nhưng mà cô ấy có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ tới Đường Trình Siêu.
Là Đường Trình Siêu giới thiệu đại sư Nhan cho cô. Lăm năm qua tuy quan hệ giữa cô và đại sư Nhan rất tốt, nhưng quan hệ giữa đại sư Nhan và Đường Trình Siêu cũng không tệ.
Giờ gọi điện thoại cho đại sư Nhan mà không ai nghe máy, cô lập tức muốn gọi điện hỏi Đường Trình Siêu, nhưng điện thoại trong tay lại nặng như ngàn vàng.
Cùng Đường Trình Siêu đi đến nước này rồi, cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Đường Trình Siêu.
Chiến tranh giữa Diệp Ân Tuấn và Đường Trình Siêu cô cũng biết, nhưng cô nguyện làm một con đà điểu, không màng không đếm xỉa gì cả, không nghe không hỏi, mặc hai người họ tranh đấu.
Dù sao Đường Trình Siêu đúng là đã gây ra chuyện quá đáng với Thẩm Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn đúng là có quyền làm gì đó với anh ta. Nhưng đối với Thẩm Hạ Lan, Đường Trình Siêu là ân nhân cứu mạng cô, điều này không thể gạt bỏ được.
Tâm trạng mâu thuẫn này khiến cô không biết mình có nên gọi điện thoại cho Đường Trình Siêu hay không.
Xoắn xuýt một thời gian, Thẩm Hạ Lan lại gọi cho đại sư Nhan thêm mấy cuộc điện thoại, nhưng vẫn không ai bắt máy.
Cô càng ngày càng bất an.
Nhớ tới sự mất tích của ba mẹ Thẩm, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng không chống lại sự lo lắng trong lòng được mà gọi cho dãy số quen thuộc đó.
Sau khi điện thoại vang lên hai tiếng tút tút, đầu kia đã nghe máy.
"Tôi là Đường Trình Siêu."
Giọng nói quen thuộc của Đường Trình Siêu vang lên bên tai Thẩm Hạ Lan.
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như thế, nhưng lại mang vẻ cô đơn.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan đúng là khó chịu, nhỏ giọng nói: “Em là Thẩm Hạ Lan."
"Cuối cùng cũng nhớ đến việc gọi điện thoại cho anh rồi à? Hay là em thay Diệp Ân Tuấn bảo anh từ bỏ?"
Đường Trình Siêu nghe được giọng nói của Thẩm Hạ Lan cũng không thấy bất ngờ gì cho lắm, giống như biết số này là của cô.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất khó chịu, giờ bị Đường Trình Siêu hỏi thế thì càng không biết nên nói gì cho phải.
Cô là mẹ của Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan hết sức tức giận vì những việc mà Đường Trình Siêu gây ra cho Nghê Nghê. Tuy có câu chuyện nào ra chuyện đó, nhưng tình cảm phức tạp như thế thì bảo cô lựa chọn thế nào đây?
Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu nói: “Đường Trình Siêu, hình như đại sư Nhan gặp chuyện gì đó rồi. Em gọi điện cho cô ấy nhưng không ai nghe máy, anh có thể đi xem xem cô ấy có sao không hay không?"
"Bây giờ em còn rảnh mà lo cho đại sư Nhan à? Sao thế? Bị anh nhốt xong lại bị Diệp Ân Tuấn nhốt tiếp à? Bây giờ em chẳng có tư cách ra khỏi nhà nữa ư? Hay trong lòng em đại sư Nhan cũng chỉ là một người khách qua đường thôi? Cũng đúng, trong lòng em thì ai mà sánh nổi Diệp Ân Tuấn chứ? Vì Diệp Ân Tuấn, dù đánh đổi tất cả cũng không sao đúng không?"
Đường Trình Siêu nói chuyện, câu nào cũng như gắn dao đâm khiến cô khó chịu cả người.
"Sao anh phải nói chuyện khó nghe như thế?"
"Khó nghe sao? Tuy anh nhốt em lại, nhưng Hạ Lan à, là anh cứu em ra khỏi Fallen Angels đấy? Không có anh, em sẽ có kết quả gì em biết không? Năm năm trước, nếu không có anh thì bây giờ em có thể bắt tay với Diệp Ân Tuấn mà mưu hại anh không?"
"Em không có!"
Thẩm Hạ Lan hơi nóng nảy khi bị Đường Trình Siêu chất vấn.
"Em không bắt tay với Diệp Ân Tuấn mà tính kế anh!"
"Không có à? Không có ư, rõ ràng Diệp Ân Tuấn cứu em ra ngoài rồi mà cứ nói anh nhốt em, tới nhà họ Đường anh đòi người, chẳng phải em âm ngầm thừa nhận chuyện này sao? Chẳng lẽ em không biết Diệp Ân Tuấn bắt đầu công kích và thu mua sự nghiệp của nhà họ Đường sao? Em biết cả, nhưng em làm gì? Thẩm Hạ Lan, em chẳng làm gì cả đúng không? Em trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn đối phó anh, đối phó nhà họ Đường. Đây chính là cách mà em trả ơn anh hay sao? Hả?"
Rõ ràng là cảm xúc của Đường Trình Siêu rất kích động.
Ban đầu Thẩm Hạ Lan không muốn nói, nhưng bây giờ khi nghe Đường Trình Siêu nói thế, cô trầm giọng nói: “Anh không biết tại sao em lại làm như thế ư? Năm năm trước anh cứu em, em cho rằng anh là ân nhân của em, em coi anh là bạn, em cảm thấy anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất trần đời này. Nhưng sao anh lại làm thế với Nghê Nghê? Nó vẫn là con nít đó! Sao có thể chịu đựng sự hành hạ của morphine chứ? Nếu không do anh âm thầm bày mưu đặt kế, có lẽ Nghê Nghê sẽ không trở thành như bây giờ. Anh có tình với em, tại sao không thể đối xử tốt với con gái em một chút?"
"Anh đối xử với nó không tốt hay sao? Thẩm Hạ Lan, năm năm qua chẳng phải đều là anh chi tiền chữa bệnh cho nó sao? Em thì biết rõ con bé bị suy thận bẩm sinh, dù có chữa trị thì con bé cũng không sống được bao lâu. Tại sao anh lại muốn con bé chết ư? Đó là vì anh biết, sự tồn tại của con bé sẽ khiến em lại về với Diệp Ân Tuấn! Em vẫn luôn biết tình cảm mà anh dành cho em, nhưng vì Nghê Nghê, em vẫn về nước đúng không? Anh chỉ muốn giữ em bên cạnh thôi mà. Nếu Nghê Nghê khỏe mạnh như Minh Triết thì sao anh có thể đối xử với nó như thế được? Anh cũng chỉ là muốn giúp con bé bớt đau đớn thôi."
"Đủ rồi!"
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Đường Trình Siêu như thế xa lạ quá.
Sao anh ta có thể nói như đương nhiên lắm thế?
Sao sau khi làm chuyện ác nhơn như thế lại bảo là muốn tốt cho cô?
"Nếu sự hạnh phúc của em phải đối lấy mạng sống của con gái em thì em không cần! Đường Trình Siêu, là em không xứng với anh, em cũng nói từ lâu rồi, anh xứng đáng có được một người phụ nữ tốt đẹp hơn, hà cớ gì anh phải..."
"Trao trái tim đi rồi có thể thu hồi lại sao? Nếu có thể thì em dạy anh đi. Dạy anh làm sao để trở thành kẻ lòng lang dạ sói, bội tình bạc nghĩa như em đi!"
Những lời nói này của Đường Trình Siêu khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.