Anh ta quỳ trên đất, vết thương ở trên người đau rát, máu tươi cũng đang chảy, nhưng mà Hàn Khiếu làm như không nhìn thấy, mà Hàn Hi Thần thì cũng không quan tâm.
Anh ta chỉ nhìn bài vị trước mặt mình, ánh mắt nhức nhói ẩm ướt.
“Mẹ, mẹ nói là trước lúc mẹ sinh con ra, mẹ hi vọng con có thể khỏe mạnh lớn lên, nhưng mà mẹ lại không có ở đây, hình như là ba cũng đã thay đổi rồi. Mấy năm nay lại càng phóng túng hơn nữa, phụ nữ không ngừng thay đổi, căn bản đã quên mất mẹ, nhưng mà mỗi lần con làm sai chuyện gì thì đều biểu con đến đây quỳ với mẹ, thật sự rất buồn cười có đúng không?”
Hàn Hi Thần tự giễu mà nói, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Hơi sững sờ nhìn thấy Hàn Khiếu bước vào với gương mặt như đóng băng.
“Lại đang kể khổ với mẹ của con đúng không? Nói cho bà ấy biết là ba khi dễ con?”
“Không có.”
Hàn Hi Thần ưỡn thẳng lưng, dường như chỉ có như thế này thì mới có thể bộc lộ rằng bản thân của mình rất cứng cỏi.
Hàn Khiếu nhìn thoáng qua bài vị của Trương Phương, đột nhiên lấy ra một cái bình sứ nhỏ.
Lúc Hàn Hi Thần nhìn thấy cái bình sứ màu trắng, sắc mặt cũng thay đổi.
Tay của anh ta nắm chặt lại với nhau, ánh mắt cũng mang theo một tia sợ hãi, nhưng mà lại không nói gì hết.
Hàn Khiếu làm như không nhìn thấy phản ứng này của anh ta, sờ vào cái bình sứ rồi thấp giọng nói: “Có biết trại của mẹ con làm cái gì không, bọn họ nuôi cổ người, bắt đầu từ tổ tiên đã học được cách luyện cổ, nuôi cổ, mẹ của con là chuyên gia trong đó, nhưng mà tại sao lại sinh ra một đứa phế vật như con vậy chứ? Trong thân thể của con mang dòng máu Trương Gia Trại, nhưng mà lại ngu ngốc đối với mấy loại cổ, từ nhỏ đến lớn ba không biết mình đã ký thác bao nhiêu kỳ vọng vào con, nhưng mà con cứ luôn khiến ba thấy thất vọng. Hi Thần, bộ dạng này của con làm sao có thể xứng đáng với người mẹ đã chết được chứ hả?”
Hàn Hi Thần không nói một lời, ánh mắt nhìn vào bài vị của thím Trương, khóe miệng mím chặt.
Hàn Khiếu có chút khó chịu với thái độ này của anh ta.
“Con có thái độ gì vậy hả, ba nói chuyện với con mà con không thèm để ý có đúng không? Thật sự cho rằng cánh của mình cứng cáp rồi thì có thể đối chọi với ba à, chỉ dựa vào những tên sát thủ vô dụng mà con bồi dưỡng, thật sự cho rằng có thể làm rung chuyển thế lực của ba. Hàn Hi Thần, mạng của con là do ông đây ban tặng, ba muốn con làm cái gì thì con phải làm cái đó, ngày hôm nay con dám phá hỏng kế hoạch của ba, con rất thích tiếp xúc với Diệp Ân Tuấn có đúng không? Được thôi, vậy thì hãy nhớ kỹ ngày hôm nay cho ba, ba cũng muốn xem xem lúc này Diệp Ân Tuấn có thể đến cứu con không?”
Hàn Khiếu nói xong, trực tiếp đổ cái bình sứ ra, một con trùng nhỏ đen xì bỗng nhiên chui ra, nghe thấy mùi máu tươi thì lập tức chui vào trong cơ thể của Hàn Hi Thần.
“A!”
Hàn Hi Thần nằm bò ở trên đất, ôm chặt lấy cơ thể của mình, toàn thân co rút, mồ hôi lạnh giống như những hạt châu bị đứt mà rơi xuống sàn nhà.
Có một vệt dài màu đen đi vào trong vết thương của anh ta, sau đó dọc theo huyết quản của anh ta nhanh chóng di chuyển, mỗi nơi nó đi qua đều làm cho Hàn Hi Thần đau đến nỗi hận không thể tự sát.
Mà Hàn Khiếu, ba của anh ta thì lạnh lùng nói: “Con là con trai của Trương Phương, trên người có dòng máu Trương Gia Trại, nếu như muốn để mình sống sót, vậy thì phải tìm được phương pháp bài trừ loại cổ này, nếu không thì dù là đại là thần tiên cũng không thể nào cứu được con. Hàn Khiếu ba chỉ có một đứa con trai là con, nhưng mà nếu như con thật sự chết rồi thì ba vẫn có thể sinh thêm một đứa bé với Lệ Na. Con biết rồi đó, cô ấy cũng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi mà thôi, mạng là của con, muốn sống, vậy thì cứ luyện thành bản lĩnh của mẹ con đi.”
Nói xong, Hàn Khiếu trực tiếp đi ra ngoài, đồng thời còn kêu người khóa cửa lại.
Hàn Hi Thần đau đớn lăn lộn trên mặt đất.