Anh ta tức đến nỗi kêu to, vốn dĩ muốn quay người lại nhìn tình huống của Diệp Ân Tuấn như thế nào, lại không nghĩ rằng nhìn thấy một cảnh tượng nóng bỏng như thế, không khỏi cảm thấy chua chát.
“Này này này, tôi đỡ đạn cho hai người, thế mà hai người lại thân mật với nhau, anh em không phải là làm như vậy có được không hả?”
Hàn Hi Thần cảm thấy mình bị tổn thương một nghìn lần.
Dường như lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy Diệp Ân Tuấn ra, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh cho nên đã đẩy Diệp Ân Tuấn ra khỏi vật che chắn.
Một loạt phát súng bất ngờ điên cuồng bắn về phía Diệp Ân Tuấn.
“Ân Tuấn!”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan như muốn dừng đập.
Cô đúng là một kẻ ngốc mà.
Lúc cô muốn ra ngoài hỗ trợ, Hàn Hi Thần bỗng nhiên ngăn cản trước mặt Diệp Ân Tuấn, tiếng súng im bặt lại.
Diệp Ân Tuấn tận dụng cơ hội lần này, lại trở về chỗ Thẩm Hạ Lan.
Sắc mặt của Hàn Hi Thần càng thêm âm trầm.
Bởi vì có Hàn Hi Thần ở đây, tiếng súng của đối phương không còn vang lên nữa.
Hàn Hi Thần nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, nhàn nhạt nói: “Đi theo tôi, đừng đi khỏi phạm vi thân thể của tôi, cứ coi tôi là lá chắn đi.”
Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, nhưng mà cũng không do dự, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cổ của Hàn Hi Thần, lạnh giọng nói với người ở bên ngoài: “Tránh ra, nếu không thì tôi sẽ giết anh ta.”
Dường như là đối phương có hơi kiêng kị, tiếng súng không còn vang lên nữa.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không biết là đối phương đã đi hay chưa, không dám tùy tiện thả lỏng, cứ xem Hàn Hi Thần như là lá chắn mà đi ra khỏi sơn động.
Ở bên ngoài vẫn không có một ai, không biết là đã trốn ở đâu hay là đã rút lui rồi.
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan một trái một phải đưa Hàn Hi Thần về Bạch Thủy Trại.
Sau khi Hàn Hi Thần nhìn thấy bọn họ trở về Bạch Thủy Trại rồi thì mới thấp giọng nói: “Hai người đã an toàn trở về, tôi đi đây. Nhớ kỹ lời tôi đã nói, không có chuyện gì thì đừng bước về phía trước, tôi có thể bảo vệ cho cậu trong lúc nhất thời, nhưng mà không thể bảo vệ cho cậu cả đời, tôi cũng không muốn nhặt xác cho cậu.”
Nói xong, Hàn Hi Thần xoay người đi khỏi, lại bị Diệp Ân Tuấn gọi lại.
“Hàn Hi Thần, sau này chuyện của tôi anh đừng có quan tâm, anh cũng không quan tâm được đâu. Lúc nãy là người của ba anh có đúng không? Bọn họ không dám làm anh bị thương, mục tiêu của bọn họ là tôi, tôi biết anh có tâm tư gì, anh muốn làm anh em với tôi, nhưng mà kể từ khoảnh khắc ba của anh muốn giết tôi, chúng ta đã không có duyên phận làm anh em với nhau.
Ông ta là ba của anh, anh không có cách nào làm trái lời ông ta, anh lại muốn che chở cho tôi, trên đời này làm gì có chuyện nào hoàn mỹ như thế. Cuối cùng, tôi và ba của anh, phải có một người sống một người chết. Tôi biết tình cảm của anh với tôi rất phức tạp, nhưng mà đối với ba của anh thì thuần túy, nếu đã khó xử như vậy, thế thì không cần phải lựa chọn, cứ lựa chọn ba anh là được rồi. Nếu như làm người xấu thì xấu hoàn toàn luôn đi, đừng có lề mề chậm chạp giống như là một người ẻo lã.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Hàn Hi Thần cảm thấy khó chịu.
Người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, chuyện ngày hôm nay ai cũng có thể nhìn ra được là có chuyện gì xảy ra.