“Dựa vào tôi là Diệp Ân Tuấn, dựa vào tôi là chồng của cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn bước ra từ trong bóng tối, cầm trong tay một cây súng, họng súng lạnh lẽo nhắm ngay vào Hàn Hi Thần. Vào khoảnh khắc đó, trái tim của Hàn Hi Thần thật sự đau. Bị em trai ruột của mình chỉa súng vào, mùi vị này thật sự rất khó chịu, nhưng mà…
Anh ta khẽ cười khổ rồi nói: “Cậu cho rằng chuyện nào tôi không muốn nói, cậu dùng súng uy hiếp là tôi có thể nói à? Diệp Ân Tuấn, cậu có hiểu tôi không?”
“Tôi không cần phải hiểu anh, tôi chỉ cần hiểu rõ chân tướng là được rồi.”
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, anh kéo cô ra phía sau, sợ là Hàn Hi Thần sẽ gây bất lợi cho cô.
Lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, trái tim của Thẩm Hạ Lan mới có thể rơi vào trong bụng, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy anh, anh không có chuyện gì là tốt rồi.
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn chỉ VỖ VỖ vào mu bàn tay của cô, nói với Hàn Hi Thần: “Tôi không muốn phải chỉa dao chỉa súng vào anh, nhưng mà hiển nhiên là do tôi đã nghĩ quá ngây thơ rồi.”
“Tôi đã khuyên cậu, cậu không nên nhúng tay vào chuyện này, cậu nghe không hiểu hả? Diệp Ân Tuấn, cậu ngại mạng sống của mình quá dài rồi? Hay là cảm thấy cậu làm như vậy là anh hùng? Cậu biết người mà cậu cần phải đối mặt là ai không hả? Cậu lại dám đơn thương độc mã đến đây như thế, cậu đang mang theo người nhà của mình đến tìm cái chết, cậu có biết không hả?”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, thật sự rất muốn dùng một quyền đánh anh ngất xỉu rồi đưa về Hải Thành cho bớt chuyện, cũng không tiếp tục để anh bước vào mảnh đất này.
Diệp Ân Tuấn nhìn vẻ lo lắng trong mắt của Hàn Hi Thần, trong lòng hơi động một chút, lập tức thu hồi cây súng, nhàn nhạt nói: “Tôi là trại chủ đương nhiệm của Trương Gia Trại, người mẹ tốt mà anh đã nói ấy, trước khi chết có gieo ký ức cổ lên trên người tôi, làm cho mỗi đêm tôi đều có thể nhìn thấy tộc nhân của mình bị diệt môn tàn nhẫn như thế nào, sứ mệnh mà bà ấy để lại cho tôi chính là tìm ra chân tướng Trương Gia Trại bị diệt, đồng thời còn giải oan cho những người chết oan.
Anh là một đứa con trai được ba mẹ che chở, anh không có sứ mệnh, không có trách nhiệm, đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như thế, anh có biết mùi vị khi bị ký ức cổ quấy nhiễu không, có lẽ là anh còn không biết cổ là cái gì?”
Hàn Hi Thần đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Là mẹ?
Mẹ lại làm như thế với Diệp Ân Tuấn?
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?