Cục Cưng Có Chiêu

CHƯƠNG 217: EM SẮP LÀM ANH NGHẸT THỞ RỒI



"Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Nếu không phải Diệp Tranh sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Thẩm Nghê Nghê thì đã sớm chạy trối chết, bây giờ chỉ có thể chớp mắt cầu cứu nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực, trực tiếp ôm Thẩm Nghê Nghê.

"Nghê Nghê, không thể!”

"Vì sao?"

Thẩm Nghê Nghê bĩu môi, rõ ràng là đang tỏ vẻ không vui.

"Buổi tối con còn phải trông coi giấc ngủ của anh Diệp Tranh, không được sao?”

"Không được!"

Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối.

"Nghê Nghê, anh trai là anh trai, con không thể ngủ chung với anh trai. Hơn nữa anh trai cũng không thể chơi trò hôn hôn với con, cho dù ở bất cứ lúc nào con cũng không thể tùy tiện chơi trò hôn với bạn nam, biết chưa?”

Thẩm Hạ Lan không thể không nhân cơ hội này để truyền dạy suy nghĩ nam nữ khác biệt cho con gái mình.

Đôi mắt Thẩm Nghê Nghê có chút nghi ngờ.

"Nhưng tại sao mẹ và ba thì có thể được?”

"Vì mẹ và ba con là lưỡng tình tương duyệt, hơn nữa cũng đã đến tuổi trưởng thành nên mới có thể. Sau này nếu Nghê Nghê gặp được chàng trai mình thích, hai người cũng thương yêu nhau thì tất nhiên là có thể, nhưng trước đó, Nghê Nghê phải đem những thứ tốt đẹp nhất để lại cho người tốt nhất, đúng không?”

Thẩm Hạ Lan không biết Thẩm Nghê Nghê nghe có hiểu hay không, nhưng cô nhất định phải nói như vậy.

Thẩm Nghê Nghê có chút không cam lòng nói: "Nhưng con cũng rất thích anh Diệp Tranh, tương lai con cũng có thể gả cho anh Diệp Tranh!”

"Điều này không thể. Diệp Tranh là anh trai, chỉ cần là anh trai thì không thể làm chú rể của con, biết không? Anh ấy chỉ có thể là anh trai!”

"Vậy thì con không thể ôm hôn anh ấy có đúng không?”

Thẩm Nghê Nghê sa sút, giống như đã mất đi thứ đồ gì đó đặc biệt quý giá.

Thẩm Hạ Lan có chút không đành lòng, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Nghê Nghê, anh trai mãi mãi là anh trai của con, các con là người thân, người thân cũng có thể hôn con, nhưng vị trí là ở trên trán này, biết không? Con cũng có thể hôn lên má của Diệp Tranh, đây là nụ hôn giữa những người thân với nhau!”

"Thật sao?"

Đôi mắt Thẩm Nghê Nghê lần nữa phóng ra hào quang, chiếu sáng rạng rỡ, giống như cả căn phòng vì nụ cười và đôi mắt của cô vé mà phát sáng lên.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Đương nhiên có thể, bây giờ con thay xong quần áo thì có thể hôn anh Diệp Tranh một cái!”

"Được!"

Thẩm Nghê Nghê hết sức phối hợp.

Diệp Tranh nhăn mũi một cái, cuối cùng không nói gì.

So với việc Thẩm Nghê Nghê không giờ phút nào không không nhớ miệng và muốn kéo quần áo của cậu bé thì cách giải quyết này của Thẩm Hạ Lan cậu bé vẫn có thể tiếp nhận.

Thẩm Nghê Nghê vội vàng chạy đi thay quần áo.

Diệp Tranh cười hướng Thẩm Hạ Lan nói: "Cám ơn mẹ!”

"Mẹ cũng không làm gì nha."

Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu cậu bé, lần nữa nhớ đến Thẩm Minh Triết.

Không biết lúc nào mới có thể nhìn thấy Thẩm Minh Triết đây.

Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng thay quần áo xong chạy ra, giống như cô công chúa nhỏ nhào vào trong ngực Diệp Tranh, đâm đến mức khiến Diệp Tranh suýt chút nữa không thể đứng vững, ngay sau đó ‘chụt’ một tiếng, đôi môi mềm mại của Thẩm Nghê Nghê đã trực tiếp dán lên trên má Diệp Tranh.

Mềm mềm, thơm thơm, còn mang theo chút đàn hồi.

Diệp Tranh ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên cậu bé bị một bé gái hôn.

Mặc dù cô bé này là em gái của mình, nhưng loại cảm giác này có vẻ như thật sự không tệ.

Diệp Tranh ngây ngẩn cả người.

Sau khi Thẩm Nghê Nghê hôn xong Diệp Tranh thì có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi: "Mẹ, anh trai sao vậy? Có phải không thích con hôn anh không? Hay là con hôn anh ấy chưa đủ mạnh?”

Thẩm Hạ Lan có chút muốn cười.

Cô biết Diệp Tranh là đang bị ngẩn người, cô đi về phía trước, xoa đầu Diệp Tranh, hôn lên trán Diệp Tranh một cái và nói: “Sao vậy?”

Diệp Tranh lần nữa ngây ra một lúc.

Nụ hôn của mẹ và Thẩm Nghê Nghê có vẻ như không giống. Mang theo một chịu dàng và ân cần khiến cậu bé lập tức cảm thấy rất cảm động.

"Cám ơn mẹ."

Diệp Tranh rưng rưng nước mắt, cậu bé nhớ tới Sở Anh Lạc, khi còn nhỏ Sở Anh Lạc cũng từng làm như vậy với cậu bé, đáng tiếc là sau này không còn làm như vậy nữa.

Bây giờ được Thẩm Hạ Lan hôn như vậy, cậu bé lập tức cảm thấy có chút chua xót.

Biết rất rõ rằng không thể nhớ tới Sở Anh Lạc, là Sở Anh Lạc đã khiến cậu bé mất đi lão đại, khiến mẹ mất đi con trai, em gái mất đi anh trai, nhưng giờ phút này cái mũi lại không nghe theo sai khiến.

Thẩm Nghê Nghê thấy Diệp Tranh cám ơn Thẩm Hạ Lan, lại thờ ơ với nụ hôn của mình thì cô bé bắt đầu cảm thấy không hài lòng.

"Con mặc kệ, anh trai không thích con hôn, con càng muốn hôn!”

Nói xong cô bé lấy hai tay ôm mặt Diệp Tranh, bẹp bẹp hôn đến mấy lần.

Diệp Tranh trực tiếp bị hơi thở của Thẩm Nghê Nghê bao phủ cả người.

Cậu bé bất đắc dĩ nói: "Nghê Nghê, em sắp làm anh nghẹt thở rồi. Nụ hôn của Nghê Nghê là tốt nhất!”

"Thật sao?"

Thấy Diệp Tranh khen mình, lúc này Thẩm Nghê Nghê mới buông lỏng Diệp Tranh ra, vẻ

mặt thỏa mãn, sau đó phồng má của mình lên, duỗi ngón tay chỉ vào gương mặt mình.

Diệp Tranh có chút ngượng ngùng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy bây giờ tình cảm của hai đứa nay thật sự tốt.

"Không sao, Diệp Tranh, hôn em gái một cái, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho các con!”

Cô đột nhiên có suy nghĩ muốn nấu cơm.

Diệp Tranh do dự một chút, nhưng vẫn đặt một nụ hôn lên gương mặt của Thẩm Nghê Nghê sau đó nhanh chóng lui ra, khuôn mặt đỏ bừng lên, lộ vẻ xấu hổ.

"Cám ơn anh trai!”

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nhảy dựng lên.

"Mẹ, lúc nào chúng ta mới có thể gặp anh trai? Con cũng muốn cho anh trai một cái hôn!”

Câu nói này khiến Thẩm Hạ Lan có chút khổ sở, bất quá lại cười nói: "Sẽ gặp mặt mà."

Diệp Tranh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng câu bé lại kéo tay Thẩm Nghê Nghê nói: "Nghê Nghê, chúng ta chơi cờ tướng đi."

"Em muốn vẽ tranh!”

Câu nói này của Thẩm Nghê Nghê khiến Diệp Tranh dừng một chút, nhưng vẫn nhự gật đầu nói: “Được, chúng ta vẽ tranh."

Hai đứa bé hăng hái cầm bảng vẽ chạy đến trên bàn và bắt đầu vẽ.

Thẩm Hạ Lan thấy bọn chúng như vậy, đều ở trong tầm mắt của mình thì cũng cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng cũng không dám lơ là bất cẩn.

Cô nhanh chóng làm xong một chút đồ ăn, để vệ sĩ đưa cho bà cụ Diệp một chút, còn mình ở cùng bọn nhỏ.

Thẩm Hạ Lan phát hiện Thẩm Nghê Nghê rất có thiên phú vẽ tranh, mà Diệp Tranh vẽ chỉ có thể nói nhìn được.

Diệp Tranh có chút ngượng ngùng nói: "Vẽ tranh không phải điểm mạnh của con!”

"Vậy thế mạnh của anh trai là gì?”

Thẩm Nghê Nghê lanh mồm lanh miệng trực tiếp ra.

Diệp Tranh gãi sau gáy của mình, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời.

Đúng nha, thế mạnh của cậu bé là gì?

Có vẻ như không có điểm gì đặc biệt.

Diệp Tranh lập tức có chút buồn bực.

"Anh thấy mình thật sự không có điểm gì nổi bật!”

Diệp Tranh cười cười xấu hổ.

Thẩm Hạ Lan lại xoa đầu của cậu bé nói: "Thật ra Diệp Tranh có điểm mạnh!”

"Là cái gì?"

Chính bản thân Diệp Tranh cũng không rõ, vội vàng ngẩng đầu lên.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Diệp Tranh tính nhẩm rất tuyệt."

"Cái gì là tính nhẩm?"

Thẩm Nghê Nghê có chút ngây thơ hỏi.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Tính nhẩm chính là tính cộng trừ ở trong đầu, hơn nữa lại rất nhanh!”

Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ra đề cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh không cần suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời, hơn nữa đáp án lại vô cùng chính xác.

Thẩm Nghê Nghê lập tức mở to hai mắt, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Tranh nói: "Wow, anh Diệp Tranh, anh thật giỏi nha!"

Được Thẩm Nghê Nghê khích lệ khiến cậu bé có chút ngượng ngùng.

Diệp Tranh sờ lên sau gáy của mình, không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể nhìn về phía Thẩm Hạ Lan cầu xin sự giúp đỡ.

Thẩm Hạ Lan cười nói: "Điều này không có gì phải ngượng ngùng, trình độ tính nhẩm của Diệp Tranh rất cao, hơn nữa đã bắt đầu làm phép nhân chia, thật sự là một thiên tài nhỏ nha!”

Cô nhéo nhéo cái mũi của Diệp Tranh, Diệp Tranh lại không thèm để ý.

Đây là lần đầu tiên cậu bé được người khác ca ngợi là thiên tài.

Trước kia Sở Anh Lạc đều mắng cậu bé sao lại ngu ngốc như vậy chứ?

Lâu dần, Diệp Tranh liền mất hết sự tự tin, luôn cảm thấy có lẽ mình thật sự là rất ngu ngốc, nếu không tại sao mẹ lại nói mình như vậy?

Bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan khích lệ, Diệp Tranh có chút kích động.

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ sùng bái nói: “Anh Diệp Tranh, anh có thể dạy em không?”

"Được, ngày mai anh sẽ dạy cho em!”

Diệp Tranh cười nói với Thẩm Nghê Nghê.

Thẩm Nghê Nghê đương nhiên là vô cùng vui vẻ.

Ba người ăn cơm tối, sau đó náo loạn thêm một hồi, Diệp Tranh muốn trở về nghỉ ngơi, lại bị Thẩm Hạ Lan giữ lại.

"Ở đây có hai chiếc giường, con và em gái mỗi người một giường, tối nay ngủ ở đây đi!”

Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Tranh có chút do dự.

"Nhưng...."

"Không nhưng nhị gì hết, mẹ còn ở đây, con sợ cái gì?"

Thẩm Hạ Lan cho rằng Diệp Tranh vẫn còn bóng ma với Thẩm Nghê Nghê vậy nên vội vàng làm rõ với cậu bé.

Diệp Tranh lắc đầu nói: "Không phải, ở đây chỉ có hai chiếc giường, con và em gái mỗi người một chiếc, vậy mẹ ngủ ở đâu?”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Tranh đang suy nghĩ cho mình, lập tức có chút cảm động.

"Mẹ ngủ một tối trên ghế salon là được!”

"Như vậy sao được chứ? Mẹ vẫn là bệnh nhân đấy, nếu không mẹ ngủ ở trên giường, con ngủ trên ghế salon, dáng người con nhỏ, sẽ không thấy khó khăn khi ngủ trên ghế salon!”

Diệp Tranh nói như tiểu đại nhân lại càng khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm áp.

"Đứa bé ngốc, bây giờ con còn nhỏ sao có thể ngủ ở ghế salon chứ? Nghe lời, nhanh lên giường ngủ đi!”

Diệp Tranh hoàn toàn không đồng ý.

Thẩm Nghê Nghê ôm chăn mền ngồi ở trên giường nhìn bọn họ nhường lên nhường xuống, không thể không nói: “Mẹ và con ngủ một cái giường không phải được sao? Hai người rốt cuộc đang tranh giành cái gì? Ghế salon cũng không dễ ngủ như vậy!”

Câu nói này trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh ngây ngẩn cả người.

Bọn họ cùng nhau nhìn về phía Thẩm Nghê Nghê, cả hai lộ ra nụ cười.

Thẩm Hạ Lan để bọn chúng nằm xuống giường, lúc này bắt đầu kệ một câu chuyện trước khi đi ngủ.

Hai đứa bé có lẽ chơi mệt rồi nên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Thẩm Hạ Lan gấp sách lại, đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi, sau đó cũng cảm thấy mà có chút buồn ngủ, nhưng không dám chủ quan, quan sát căn phòng trong ngoài cẩn thận, lúc này mới lên giường của Thẩm Nghê Nghê, ôm Thẩm Nghê Nghê ngủ thiếp đi.

Ngủ đến nửa đêm, Thẩm Hạ Lan luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Cặp mắt kia đặc biệt âm tàn, thậm chí mang theo một vòng sát khí.

Cô bỗng nhiên mở mắt ra, trông thấy một bóng đen nhanh chóng lộn ra ngoài cửa sổ.

"Ai?"

Trái tim Thẩm Hạ Lan bị dọa chết khiếp, giọng nói cho chút lớn, vì vậy cũng kinh động đến vệ sĩ ở bên ngoài.

"Bà chủ, sao vậy?"

Vệ sĩ không dám xông vào, ở bên ngoài lo lắng hỏi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói ra mọi chuyện, vệ sĩ nhanh chóng chạy đi tuần tra, mà lúc này Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Bây giờ vệ sĩ đều đuổi theo người áo đen, vậy ai sẽ đến để bảo vệ sự an toàn cho cô và bọn nhỏ đây?

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có âm thanh vang lên khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức siết chặt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv