Người chết là hết, cậu bé tính toán nhiều như vậy thì có tác dụng gì?
Ba và mẹ ruột không thể sống lại, nhưng ba mẹ của cậu bé vẫn còn, anh chị em của cậu bé vẫn còn, cậu bé rốt cuộc băn khoăn cái gì?
Cậu bé rốt cuộc đang làm cái gì?
Diệp Tranh khóc thét, liều mạng chạy ra ngoài, lại bị Thẩm Hạ Lan đập một cái vào sau gáy.
“Xin lỗi, Tranh, mẹ không thể để con ra ngoài được.”
Thẩm Hạ Lan ngân ngấn nước mắt giấu Diệp Tranh ở trong tủ.
Cô vừa rồi đã nhìn, tủ của nơi này đều làm từ chất liệu chống đạn, có lẽ khi xây dựng nơi này thì Diệp Ân Tuấn đã nghĩ đến những chuyện ngoài ý muốn này, cho nên mới làm như vậy.
Sau khi giấu Diệp Tranh đi, Thẩm Hạ Lan từ trong túi rút ra một khẩu súng mini.
Khi tới đây cô để phòng nguy hiểm, cho nên thứ này luôn mang theo bên mình, hiện nay không ngờ thật sự dùng tới rồi.
Tiếng súng dày đặc giống như hạt mưa, Thẩm Hạ Lan lăn ra khỏi phòng bếp, khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì hơi sững người.
Diệp Ân Tuấn ở trước cửa sổ xả súng, thu hút hỏa lực, cũng có thể nói những người đó đều nhằm vào Diệp Ân Tuấn, điều này Thẩm Hạ Lan có thể đoán được. Điều duy nhất cô không ngờ là Diệp Nghê Nghê!
Chỉ thấy cô bé nằm bò trên tủ ở phòng khách, tìm một điểm bắn rất lớn, trong tay cầm súng bắn tỉa đã qua sửa đổi, nhắm vào mục tiêu ở phía trước rồi bóp cò.
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bị sốc.
Đây còn là Diệp Nghê Nghê chỉ biết ăn uống trong ấn tượng của cô sao?
Động tác của cô bé thuần thục dứt khoát như vậy, vẻ mặt của cô bé nghiêm nghị như vậy, sự lãnh khốc trong mắt cô bé là thứ cô chưa từng nhìn thấy.
Thẩm Hạ Lan tưởng mình hoa mắt, sau khi đột nhiên dụi mạnh mắt thì thấy Diệp Nghê Nghê vẫn rất thong dong bắn, giống như diều hâu ẩn nấp trong bóng tối, khiến người ta sợ hãi.
Lúc này, trong đầu Thẩm Hạ Lan bỗng nảy ra chuyện của Diệp Nghê Nghê trước đây.
Có lẽ ngay từ đầu thì cô đã không thật sự hiểu con gái của mình rồi.
Người luôn cho rằng cần được bảo vệ nhất lại mang tới sự bất ngờ và kinh sợ lớn cho cô.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng thu liễm tâm thần, chắc chắn Diệp Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn không cần cô qua giúp đỡ, cô vội vàng quay lại phòng bếp, mở cửa sổ đằng sau nhảy ra ngoài.
Bởi vì tìm được nơi ẩn náu có che chắn, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy rất nhiều lính đánh thuê đi về phía này, trong tay bọn họ đều có súng máy.
Lính đánh thuê?
Đây rốt cuộc là ai muốn giết Diệp Ân Tuấn tại đây như vậy?
Thẩm Hạ Lan cũng không kịp nghĩ nhiều, đưa tay bắt đầu bắn bọn họ.
Cô bắn một viên thì đổi một nơi, khiến đối phương rất khó tìm ra ngay vị trí của cô.
Diệp Nghê Nghê từ trong ống nhòm nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Ba, mẹ ra ngoài rồi.”
Mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.
“Một mình con có vấn đề không?”
Diệp Nghê Nghê bỗng run tay.