Người con gái luôn được anh ta nâng trong lòng bàn tay kia lại lấy dao không hề lưu tình đâm vào tim anh ta, ai ở trong tình cảnh đó cũng đều không chịu được.
Thẩm Hạ Lan cũng thở dài theo nói: “Chữ tình này, yêu quá sâu đậm, dễ làm người ta bị thương.”
“Tình cảm vốn dĩ là một con dao hai lưỡi, chỉ là xem hai bên có thể nắm vững tình yêu hay không. Giống như anh, năm năm trước không phải cũng làm em tổn thương, làm mình tổn thương hay sao?”
Diệp Ân Tuấn vừa nghĩ đến chuyện này lại có chút sợ hãi, cho dù hiện tại Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh anh, mỗi ngày thức giấc đều có thể nhìn thấy hình bóng cô, nhưng trận hỏa hoạn đó đã trở thành một vết thương sâu khắc trong đáy lòng Diệp Ân Tuấn, rất dễ chạm phải.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự ân hận và đau lòng trong đáy mắt Diệp Ân Tuấn, lập tức nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng nói: “Đều đã qua rồi mà.”
“Em luôn an ủi anh như vậy, nhưng anh biết không qua được. Nếu như không phải là anh, em cũng không trở thành như bây giờ. Thân thể em sẽ hoàn toàn khỏe mạnh, con của chúng ta cũng sẽ không bỏ lỡ năm năm được ở cùng ba mẹ. Có những khi nửa đêm thức giấc anh đều cảm tạ trời xanh, cảm tạ ông trời một lần nữa để ba mẹ con em quay về bên cạnh anh. Anh thậm chí cảm thấy cho dù dùng hết gia sản để đổi lại sự bình an của ba mẹ con, anh cũng sẽ không tiếc gì. May mà… may mà ba người bây giờ đều ở đây, may mà mọi thứ đều có sự chuyển biến tốt. Hạ Lan, anh thật sự thật sự rất sợ mất em. Cho nên sau này bất luận xảy ra chuyện gì, em đều không được một mình tự gánh vác biết chưa?”
Nói qua nói lại, Diệp Ân Tuấn lại nói đến chủ đề này.
Thẩm Hạ Lan biết, chuyện khi bản thân mình khiến anh hôn mê để một mình đối mặt Diệp Tử đã để lại ấn tượng rất sâu trong anh, không khỏi thở dài nói: “Được, chuyện của Diệp Tử là do em thiếu suy nghĩ, em bảo đảm sẽ không có lần sau.”
“Anh nhớ lời hứa của em rồi đó. Nếu như lần sau em còn như vậy, vậy thì cứ để ông trời phạt anh là được rồi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn vừa nói ra, Thẩm Hạ Lan liền đưa tay che miệng anh lại, có chút tức giận nói: “Anh nói bậy cái gì thế hả?”
“Anh biết em xem anh còn quan trọng hơn em, vì để em không ngốc ngếch như vậy nữa, anh thà lấy mình ra cược. Chỉ có như vậy em mới yên ổn được.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lấp lánh như ánh sao, Thẩm Hạ Lan không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô quay đầu sang, đáy mắt như có một tầng hơi nước.
Tình yêu của người đàn ông này sâu đậm như vậy, khiến cô còn có thể nói gì đây?
Hai người lại tình cảm một hồi, Diệp Ân Tuấn liền dặn dò người chuẩn bị máy bay tư nhân đi Trương Gia Trại.
Trước lúc đi, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Thẩm Hạ Lan đến phòng của Diệp Minh Triết.
Ba đứa trẻ không biết đang nói chuyện gì, dáng vẻ rất hài hòa.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, Diệp Nghê Nghê bày ra gương mặt vui vẻ.