Toàn thân Hàn Khiếu đều sững sờ, lại không dám ép quá sát, chỉ nghĩ đợi hôm sau cảm xúc của cô tốt hơn một chút rồi khuyên nhủ, nhưng sáng sớm hôm sau tỉnh lại, người phụ nữ đã biến mất không còn tung tích, dù Hàn Khiếu tìm khắp nơi cũng không tìm thấy người phụ nữ đó.
Ký ức đến đây cắt đứt.
Diệp Ân Tuấn lảo đảo xém chút ngã xuống, đôi tay mềm mại khẽ đỡ lấy anh.
“Anh vẫn ổn chứ?”
Giọng nói quen thuộc của Thẩm Hạ Lan vang lên sau lưng.
Diệp Ân Tuấn có chút ngây người quay đầu sang, sắc vàng kim trong đáy mắt đã rút đi, trên mặt bất giác chảy một dòng nước mắt.
“Anh vừa rồi nhìn thấy ký ức của thím Trương và Hàn Khiếu. Thì ra bà cũng từng hết lòng yêu một người đàn ông như vậy, thậm chí dịu dàng đối xử với đứa bé của bà và người yêu như thế. Thì ra bà cũng giống những người phụ nữ bình thường khác, từng muốn có được hạnh phúc như vậy. Đáng tiếc…đáng tiếc…”
Lời Diệp Ân Tuấn còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.
Đây là ký ức của tộc trưởng nhiệm kỳ trước. Cũng là ký ức nơi sâu nhất trong đáy lòng thím Trương, vì hoàng kim cổ, anh hoàn toàn cảm nhận được.
Anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng lúc đó của thím Trương, có thể cảm nhận được sự hạnh phúc khi bà nằm trong lòng Hàn Khiếu, thậm chí có thể cảm nhận được sự dịu dàng ấm áp của tình mẹ khi bà vuốt ve đứa bé đó.
Cuối cùng là sự tuyệt vọng khi bị người mình yêu bán đứng toàn bộ tộc nhân, giống như vạn tiễn xuyên tâm, khiến anh đau như ngạt thở, như co rút.
“Ân Tuấn, Ân Tuấn, anh sao rồi? Sắc mặt anh rất khó coi, chúng ta về nhà trước được không?”
Thẩm Hạ Lan bị dọa sợ.
Diệp Ân Tuấn bây giờ dường như là anh, lại dường như không phải anh, bầu không khí bi thương nặng nề đó khiến cô cũng cảm thấy đè nén không thở nỗi.
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đã trải qua chuyện gì, nhưng giờ phút này, cô tình nguyện anh đừng suy nghĩ gì cả, đừng đi xem gì cả.
Diệp Ân Tuấn bỗng ôm lấy cô, như ôm lấy tia ấm áp cuối cùng.
Anh run rẩy nói: “Hạ Lan, anh ghen tỵ, ghen tỵ người đàn ông Hàn Hi Thần đó. Ghen tỵ thím Trương dịu dàng với anh ta. Em biết không? Bà thậm chí không muốn để Hàn Hi Thần biết thân thế của mình, không muốn để anh ta biết trên người chảy dòng máu của người nhà họ Trương. Bà muốn để anh ta tự mình lựa chọn cuộc đời của mình. Tại sao? Cùng là con trai, tại sao bà dành tất cả tình yêu cho Hàn Hi Thần, lại có thể lợi dụng tính kế anh như vậy? Chẳng lẽ anh không phải con ruột của bà sao? Anh không phải miếng thịt bà mang thai mười tháng sao? Tại sao bà dành tất cả thiện ý cho người con trai đó, lại để lại tất cả toan tính và lợi dụng cho anh? Còn muốn anh giải oan báo thù cho Trương Gia Trại? Dựa vào cái gì?”
Thẩm Hạ Lan đã thật lâu không nhìn thấy dáng vẻ đau buồn như vậy của Diệp Ân Tuấn.
Cô ôm chặt anh, khẽ nói: “Ân Tuấn, anh còn có em, còn có con. Chúng em sẽ yêu anh gấp bội.”
“Không giống, Hạ Lan, chuyện này không giống. Nếu anh không nhìn thấy bà ta dịu dàng với Hàn Hi Thần, có lẽ anh còn sẽ an ủi mình, nói bà ta trời sinh máu lạnh. Nhưng anh nhìn thấy rồi, anh nhìn thấy ký ức nơi sâu nhất đáy lòng bà ta, nhìn thấy bà ta đối xử tốt với Hàn Hi Thần, anh thật sự thật sự rất buồn.”
Diệp Ân Tuấn lúc này như một đứa trẻ chịu tủi thân, khiến trái tim Thẩm Hạ Lan cũng nặng trĩu.
Cô muốn an ủi anh, lại không biết nên nói gì, có thể nói gì. Ký ức cổ có thể đem lại cho anh quá nhiều ký ức không thuộc về anh. Nếu có thể lựa chọn, Thẩm Hạ Lan tình nguyện anh không tồn tại cổ này, như vậy thì ít nhất anh sẽ không chịu tổn thương.
Bỗng nhiên, thân thể Diệp Ân Tuấn cứng ngắc, toàn thân trượt xuống.