Còn không biết chuyện của Trạm Dực lúc nào mới kết thúc, lại là bởi vì chuyện của Trương gia trại, ngay cả ông cụ Tiêu cũng đã bị giam lỏng. Mặc dù nhà họ Hoắc không xảy ra chuyện gì, nhưng mà chú ba Hoắc Chấn Hiên đã được phái ra nước ngoài để chấp hành nhiệm vụ, hoàn toàn không có tin tức.
Cẩn thận suy nghĩ lại, tất cả các thế lực ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều bị khống chế, đây chính là một ngõ cụt.
Một ngõ cụt đặc biệt nhằm vào cô và Diệp Ân Tuấn.
Một khi bọn họ có hành động, hoặc là xảy ra chuyện gì đó, những người xung quanh sẽ chịu ảnh hưởng.
Không phải Tống Dật Hiên chính là một ví dụ đó à?
Bây giờ Thẩm Hạ Lan mới phát hiện ra, có lẽ là Tống Dật Hiên bị trúng độc cũng không phải là nhằm vào Tống Dật Hiên, mà là để Tống Dật Hiên không rảnh để quan tâm tới chuyện của cô với Diệp Ân Tuấn.
Thẩm Hạ Lan không ngu ngốc, sau khi cô suy nghĩ lại từ đầu đến đuôi mọi chuyện, cô đã đoán được ý đồ của đối phương.
Bọn họ đang ép buộc Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đầu hàng.
Nếu như nói những người này có liên quan tới Vu Phong, vậy thì mạng lưới quan hệ của Vu Phong cũng thật sự rất sâu.
Mà bây giờ cô và Diệp Ân Tuấn phải đột phá ngõ cụt này, đường ra duy nhất đó chính là phải xử lý được Vu Phong.
Thẩm Hạ Lan cau mày.
Xử lý Vu Phong, nói nghe thì dễ nhỉ?
Gió thổi từ cửa sổ vào trong phòng, làm cho đầu óc của Thẩm Hạ Lan tạm thời tỉnh táo lại.
Lúc này, Triệu Ninh được đưa về.
Diệp Ân Tuấn còn đang ngủ, Thẩm Hạ Lan ra ngoài đón.
Cho dù là đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Triệu Ninh, cô vẫn thật sự hoảng sợ.
Sắc mặt của Triệu Ninh trắng đến dọa người, trên cổ còn quấn băng gạc thật dày, cho dù là đang hôn mê, nhưng mà lông mày vẫn nhíu chặt lại cùng một chỗ, giống như là không tin được Diệp Tử sẽ ra tay với anh ta.
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi rồi nói: “Sắp xếp một chút đi, tìm người chăm sóc đặc biệt chăm sóc cho cậu ấy, không thể xuất hiện vấn đề được.”
“Rõ.”
Thủ hạ đưa Triệu Ninh đi.
Thẩm Hạ Lan lại nhìn Diệp Minh Triết, Diệp Minh Triết vẫn còn chưa tỉnh dậy, nhưng mà sẽ không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi cô đi ra, bất tri bất giác đi đến phòng của Nhan Du.
Nhan Du rất bất ngờ vì Thẩm Hạ Lan đến đây.
“Cô đến rồi?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, ngồi xuống ở trong phòng của Nhan Du.
Cô không biết mình nên nói gì với Nhan Du, chẳng qua là cô cảm thấy căn phòng này có thể làm cho cô bình tĩnh một chút.
Nhan Du cho là Thẩm Hạ Lan sẽ nói gì đó với mình, nhưng mà từ sau khi Thẩm Hạ Lan bước vào thì cứ ngồi yên ở đó không nói cái gì hết, cái gì cũng không hỏi, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, lại giống như là đang thả lỏng mình.