Diệp Ân Tuấn lão đảo một cái, nhanh chóng bắt lấy thành ghế sofa ở bên cạnh có thể miễn cưỡng để mình đứng vững.
“Ra ngoài hết đi!”
Anh thấp giọng nói, âm thanh rất là lạnh lùng.
Mấy ngày nay, thủ hạ biết rõ tình hình của Diệp Ân Tuấn không bình thường, âm tình bất định, lại nhớ đến vẻ kinh khủng và sự lạnh lẽo của anh, gần như là bọn họ rời khỏi đó trong nháy mắt.
Mà sau khi tất cả mọi người đi khỏi, Diệp Ân Tuấn bịch một tiếng té khụy dưới đất, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống từ thái dương, mà sắc mặt của anh cũng rất khó coi.
Đau đớn.
Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế như đang gặm cắn lồng ngực anh, dường như muốn nuốt chửng cả người anh.
Cho dù là Diệp Ân Tuấn có thể nhịn đau, nhưng mà lúc này cũng không nhịn được mà run rẩy.
Mồ hôi rơi từng giọt xuống sàn nhà.
Diệp Ân Tuấn cắn chặt môi, cố gắng để cho mình không phát ra âm thanh.
Mà lúc này Thẩm Hạ Lan vừa mới trở về phòng ngủ, đột nhiên lại cảm thấy lồng ngực tê dại, cô theo bản năng bắt lấy chốt cửa, một cảm giác thấp thỏm cùng với không nỡ chợt xuất hiện ở trong lòng.
Có chuyện gì vậy?
Thẩm Hạ Lan cố gắng làm dịu cảm xúc, nhanh chóng mở cửa phòng đi ra, liền nhìn thấy Diệp Ân Tuấn khó khăn quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, dường như là đang chịu một cơn đau rất lớn, có thể nhìn thấy được thân thể của anh đang khẽ run.
“Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, nhanh chóng đi về phía Diệp Ân Tuấn.
“Anh sao vậy?”
Lúc này, chiến tranh lạnh cái gì đó, ấm ức cái gì đó đều bị ném ra sau đầu, trước mắt chỉ có Diệp Ân Tuấn đang vô cùng đau đớn.
“Đừng đến đây!”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, lại dọa Thẩm Hạ Lan giật nảy hết cả mình.
Ánh mắt của anh đột nhiên lại biến thành màu vàng, cảm xúc lạnh lùng sát ý trong đôi mắt làm cho Thẩm Hạ Lan kinh ngạc thiếu chút nữa không thể đứng vững.
“Ân Tuấn, anh…”
“Anh kêu em đừng có đến đây!”
Diệp Ân Tuấn cắn răng nghiến lợi nói, dường như anh đã dùng hết sức lực toàn thân nói từng câu từng chữ: “Nghe lời anh, Hạ Lan, bây giờ trở về phòng khóa trái cửa phòng lại, mặc kệ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không được mở cửa, đi đi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn anh, nhìn người đàn ông mà mình yêu đến tận xương tủy đang đau đớn như thế, nhìn màu vàng óng không bình thường trong đáy mắt của anh, nhìn màu sắc của huyết ngọc ở trên ngực hình như có đậm hơn một chút, Thẩm Hạ Lan kiên định lắc đầu, cô nói: “Em không đi, em là vợ của anh, cho dù anh biến thành bộ dạng gì anh cũng là chồng của em.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan bước từng bước kiên định đi đến gần Diệp Ân Tuấn.
Nhưng Diệp Ân Tuấn giống như chịu đựng phải đả kích gì đó, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi về phía mình, anh đột nhiên đứng lên lui ra phía sau.
“Thẩm Hạ Lan, em có thể nghe lời anh một lần được không, em có biết anh sợ nhất là cái gì không?”