Trong lòng của Diệp Tử đều là sự phẫn nộ và không cam lòng, nhưng mà Diệp Ân Tuấn đã biết cô ta không thể quay đầu.
“Cô căn bản không nhìn thấy tình yêu của Triệu Ninh đối với cô, cô chỉ quan tâm đến cảm nhận của mình, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng quan tâm đến sự sống chết của Triệu Ninh, cô cảm thấy Triệu Ninh không để ý đến sự sống chết của mẹ cô? Vậy thì những chuyện mà Vu Linh đã làm với Triệu Ninh chính là chuyện mà một người mẹ vợ nên làm? Cô là vợ, lúc cô biết mẹ của cô hạ ma túy với Triệu Ninh, cô đã từng an ủi hay nói một câu xin lỗi với Triệu Ninh chưa? Diệp Tử, trên thế giới này lòng người là được đổi bằng lòng người, mà không phải là trời sinh ai phải đối tốt với ai, cô vào nhà tù quốc tế là do cô tự tìm, cô cần phải trả giá cho hành vi sai trái của mình, Triệu Ninh chịu chờ đợi cô thì đã là một người đàn ông không tệ rồi, cô còn hi vọng xa vời Triệu Ninh không phân tốt xấu, không phân phải trái mà đi theo cô, bước vào con đường tà đạo, đó mới chính là biểu hiện của yêu cô à?”
“Đúng vậy, nếu như anh ta yêu tôi thì phải che chở cho tôi, cho dù đối phương là anh, anh ta cũng phải liều lĩnh che chở cho tôi mới đúng. Nhưng mà anh ta không làm như vậy, cho nên, anh ta đáng chết!”
Trong mắt của Diệp Tử đều là sự điên cuồng.
Diệp Ân Tuấn biết rằng có nói nhiều thêm nữa cũng không cần thiết.
“Haha, vậy thì cô cũng rất đáng chết đó.”
“Cái gì?”
Diệp Tử bỗng nhiên hơi sợ, nhưng mà không chờ cô ta nói cái gì, trong tay của Diệp Ân Tuấn lại có thêm một con dao, con dao đó vô cùng sắc bén, hiện ra tia sáng lạnh lẽo, làm cho Diệp Tử bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
“Anh, em là em gái ruột của anh, anh hại chết ba của em, giết mẹ em, bây giờ cũng muốn giết chết em luôn à? Anh không sợ một trăm năm sau đến diêm vương sẽ bị rút gân lột ra hả? Anh vì con tiện nhân Thẩm Hạ Lan đó mà chính tay giết chết người nhà của mình, anh quả thật là một kẻ hèn nhát!”
Toàn thân của Diệp Tử run rẩy, nhìn Diệp Ân Tuấn vuốt vuốt con dao ở trong tay, nhỏ giọng nói: “Người thân lòng dạ rắn rết như là các người, tính toán cuộc đời của tôi, hãm hại người phụ nữ của tôi, làm tổn thương con của tôi, còn muốn tôi nương tình với các người nữa à?
Tôi chỉ biết hiện tại vợ con của tôi đang bị uy hiếp đến nơi, tôi không đòi lại, vậy thì thật uổng công vì tôi là đàn ông, nếu như cô đã quyết định làm con rối cho Vu Phong, vậy thì cô nhìn cho thật tốt đi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp cắm con dao vào trong ngực của Diệp Tử.
Cơn đau kịch liệt ập tới, thiếu chút nữa Diệp Tử đã hôn mê, kỹ thuật của Diệp Ân Tuấn rất chính xác, không nhiều không ít, con dao cắm vào vị trí cách trái tim của cô ta 0,1 cm.
Dòng máu đỏ tươi bắn ra ngoài.
Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm mà lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm hình cho Diệp Tử, sau đó gửi cho Phương Nguyên.
“Gửi những tấm ảnh này cho Vu Phong, nói cho hắn ta biết rằng người tiếp theo trở thành như thế này sẽ là hắn ta!