“Sau đó, tôi bị ném trên một hòn đảo biệt lập. Có rất nhiều đứa trẻ giống tôi cũng bị đưa đến đó, cũng có một vài đứa trẻ có màu da giống tôi. Lúc đó tôi thực sự rất vui, bởi vì dù sao thì trừ Hàn Hi Thần ra thì tôi chỉ thấy những người không cùng đất nước với mình. Không ai biết tôi hạnh phúc như thế nào khi đột nhiên nhìn thấy một vài người cùng tuổi có màu da giống mình đâu.”
“Quá trình huấn luyện của chúng tôi rất cực khổ, khổ đến mức đêm nào tôi cũng lặng lẽ bật khóc, nhưng không ai an ủi tôi. Tôi rất nhớ anh ấy, tôi muốn gọi cho anh ấy, nhưng những người đó nói rằng tôi không thể gọi được, bọn họ nói rằng anh ấy đã dặn dò là chỉ khi nào tôi trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể trở về bên cạnh anh ấy.”
“Ba năm, tôi ở nơi đó ba năm, cuối cùng tôi cũng hiểu ra được những người đó muốn làm gì. Tình bạn mà tôi hằng mong ước đã không còn, giữa chúng tôi chỉ còn lại những cuộc đấu tranh tàn khốc nhất. Ba năm đó, vết thương chồng chất, cuối cùng tôi cũng trở về bên anh ấy. Anh ấy nói với tôi rằng chỉ cần đến đây giết anh thì anh ấy sẽ cưới tôi, sẽ để tôi làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh ấy.”
Khi nói đến đây, khuôn mặt của Nhan Du đã đẫm nước mắt.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt giống y Cung Tuyết Dương nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Thu, nói: “Tôi cũng hết cách, thật đó, tôi quá yêu anh ấy rồi. Tôi biết giữa chúng ta không thù không oán, chạy đến đây giết anh là tôi không đúng, nhưng đây là con đường duy nhất để tôi theo đuổi hạnh phúc. Tôi là một người thiếu thốn tình cảm, tôi không có người thân, không có bạn bè, tôi chỉ có anh ấy thôi. Vì người đàn ông này, tôi có thể từ bỏ giới hạn của bản thân, tôi có thể vứt bỏ lương tâm, chỉ muốn nắm lấy một chút hạnh phúc thuộc về mình mà thôi.
Nhưng tôi đã làm hỏng chuyện này rồi.”
Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt Hạ Tử Thu có chút thay đổi.
Có thể người khác không hiểu, nhưng anh ta hiểu nỗi khổ tâm của Nhan Du.
Bởi vì chưa từng có được, cho nên mới không quan tâm tất cả, cố gắng hết sức để nắm bắt hy vọng có thể nhìn thấy.
Bây giờ đã không còn hy vọng nữa, chắc bây giờ cô ta đang rất tuyệt vọng.
Trái tim sắt đá của Hạ Tử Thu bỗng trở nên mềm mại hơn.
Nhìn vào gương mặt của cô ta.
Hạ Tử Thu khẽ nói: “Cô giết người anh em của tôi, Định sắp kết hôn rồi, nhưng cô lại giết anh ta.”
Nhan Du đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tôi không giết người, tôi chỉ làm họ bị thương thôi.”
“Nhưng Định vì chảy máu quá nhiều, cấp cứu không kịp nên đã mất cách đây không lâu.”
Hạ Tử Thu biết mình nói như vậy với cô ta cũng quá tàn nhẫn.
Anh ta bằng lòng tin rằng người phụ nữ này không có ý định lấy đi mạng sống của người khác, nhưng kết quả là Định đã chết.
Cô ta phải chịu trách nhiệm về kết quả này.
Đôi mắt Nhan Du chuyển từ kinh ngạc sang hơi sốc rồi chuyển sang một màu ảm đạm.
“Anh sẽ giết tôi sao? Tôi nhìn ra được anh rất quan tâm đến những người anh em của mình.”
“Ừm, họ đã ở bên tôi chín năm, khi ở bờ vực sinh tử, họ đã cứu mạng tôi.”
Lời nói của Hạ Tử Thu khiến Nhan Du càng thêm tuyệt vọng.
“Anh sẽ giết tôi sao?”
“Phải, ngày mai tôi sẽ giết cô để chôn theo Định.”
Giọng nói của Hạ Tử Thu mang theo chút run rẩy và thương tiếc.