Dù sao thì anh ta cũng rất yêu cô ta mà, không phải sao?
Nhan Du tự an ủi bản thân, nhưng trong lòng lại rối bời.
Đúng lúc này, Hạ Tử Thu bước vào.
Nhan Du đột nhiên ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tử Thu, tâm trạng của Nhan Du rất phức tạp.
Cô ta muốn hỏi xem có phải bạn trai cô ta muốn chuộc cô ta không? Nhưng cô ta mở miệng ra rồi thì lại không thể nói được một chữ.
Đương nhiên, Hạ Tử Thu cũng để ý đến sự kỳ vọng cùng với sự chán ghét đối với mình trong mắt cô ta.
Anh ta không nói gì mà bước vào, đi đến bên giường, đưa thuốc mỡ trong tay cho Nhan Du.
“Chỗ đó bị rách đúng không? Tự mình bôi thuốc đi.”
Nhan Du đột nhiên hiểu ra anh ta đang nói đến chuyện gì, không biết là xấu hổ hay tức giận, cô ta hất văng thuốc mỡ trong tay Hạ Tử Thu, căm hận nói: “Không cần anh giả vờ tốt bụng, tôi bị thế này không phải là do anh sao? Bây giờ mới cảm thấy mình là con người hả, anh không cảm thấy quá muộn rồi sao?”
Ánh mắt Hạ Tử Thu trở nên lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập cuồng phong bão táp.
Mấy năm nay, thật sự có rất ít người xử xự với anh ta như vậy.
Hạ Tử Thu bước tới nhặt thuốc mỡ trên sàn lên.
“Tự mình bôi hay để tôi làm? Chọn một đi.”
“Tôi đã nói là tôi không cần anh giả bộ tốt bụng! Anh cút đi!”
Nhan Du lại quăng thuốc mỡ đi.
Cơn giận của Hạ Tử Thu đột nhiên bùng lên.
Anh ta không nói một lời ôm Nhan Du lên giường, cởi dây ruy băng của cô ra rồi trói hai tay Nhan Du lại, sau đó anh ta xé toạc quần áo của Nhan Du ra.
“Hạ Tử Thu, đồ cầm thú! Đồ khốn nạn! Anh không chết được tử tế đâu! Anh thả tôi ra! A!”
Nhan Du giãy giụa kịch liệt, nhưng lại nhận ra quần áo trên người cô ta đã bị xé toạc từ lâu.
Sự ngại ngùng và xấu hổ khiến cô ta muốn ngất tại chỗ.
Hạ Tử Thu lạnh lùng mở tuýp thuốc mỡ ra bôi cho cô.
Cảm giác lành lạnh lập tức kích thích các giác quan thần kinh của Nhan Du.
Cô ta tức giận, ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy có chút thoải mái.
Bôi thuốc mỡ này xong quả nhiên đã giảm đau rất nhiều.
Sau khi Hạ Tử Thu thoa thuốc mỡ lên người cô ta xong, anh ta kéo chăn bông ném lên người Nhan Du, sau đó rời khỏi giường, đi tới mở cửa sổ, lấy trong túi quần ra một điếu thuốc rồi châm lửa.
Anh ta nhìn bầu trời bên ngoài, không biết đang nghĩ gì trong lòng.
Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh ta hợp nhất thể xác và tinh thần với Cung Tuyết Dương, Cung Tuyết Dương cũng bị xé rách ở chỗ đó.
Khi đó, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Cung Tuyết Dương, anh ta còn ngốc nghếch nói rằng sau này sẽ không chạm vào cô ta nữa.
Lúc đó, anh ta gọi cho Tô Nam nói lắp ba lắp bắp, bị Tô Nam chọc ghẹo, cuối cùng bảo anh ta mua một tuýp thuốc mỡ này về bôi cho cô ta thì vết thương sẽ đỡ hơn.
Ngày hôm sau, Cung Tuyết Dương nhận nhiệm vụ và rời đi.
Anh ta nói với Cung Tuyết Dương, đợi đến khi cô ta làm xong nhiệm vụ trở về thì bọn họ sẽ kết hôn.