Thẩm Minh Triết lặng lẽ che mắt Diệp Nghê Nghê lại, Diệp Tranh chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Nghê Nghê tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ hành động của cặp bố mẹ này.
Thẩm Hạ Lan bị hôn tới mặt đỏ bừng, cô túm lấy cổ áo của Diệp Ân Tuấn thở hổn hển, hơi thẹn thùng nói: “Ở ngoài anh có thể kiềm chế chút không?”
“Kiềm chế cái gì? Ở đây chỉ có bốn người nhà mình, hôm nay anh đã bao hết núi này rồi, yên tâm, không ai thấy đâu.”
Thẩm Hạ Lan hơi bực xíu.
Cái phong cách người giàu này thật là đi đâu cũng không đổi mà.
Hai người lại tiếp tục đi theo con đường lên núi, Diệp Ân Tuấn đã đứng đắn hơn, Thẩm Hạ Lan cũng có thời gian ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Đây là một bảo địa tự nhiên, không khí tươi mát làm người ta cũng muốn hát vang, mặc dù là mùa đông, nhưng nơi này vẫn xanh um tươi tốt, thậm chí còn có tiếng hót của chim chóc.
“Mùa này đáng lẽ là không có chim chóc, là đặc điểm địa lí riêng biệt của nơi này sao?”
Thẩm Hạ Lan phát hiện độ ấm ở nơi này khác với bên ngoài, nóng hầm hập, áo lông mặc trên người giờ ngược lại nóng muốn chết.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đúng vậy, nơi này là một sơn cốc có suối nước nóng, cho nên nhiệt độ không khí cao hơn bên ngoài, đi lên trên một lát sẽ nhìn thấy suối nước nóng, đến lúc đó chúng ta đi ngâm suối nước nóng?”
“Thật sao?”
Thể chất Thẩm Hạ Lan thiên hàn, mặc dù đã điều trị rất nhiều cách, nhưng bây giờ tình trạng cơ thể vẫn không tốt. Giờ có sơn cốc suối nước nóng như này, Diệp Ân Tuấn sao có thể bỏ qua? Nơi này mới là địa điểm du lịch chính của hôm nay.
Sau khi mấy người tới suối nước nóng, lập tức có nhân viên phục vụ tiến tới.
“Sếp Diệp, mợ Diệp, mời đi bên này.”
Hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn đã dặn dò trước.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi theo qua, còn Diệp Nghê Nghê thì bị công viên nước bên cạnh thu hút.
“Wow, nơi này có thật nhiều thứ thú vị nha!”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp chạy qua.
Nơi này có cầu trượt nước, cung điện nổi, chỗ này như là thiên đường với trẻ con vậy.
Trong ánh mắt của Thẩm Minh Triết hiện lên vẻ yêu thích, nhưng do tính cách trưởng thành khiến cậu bé nhịn xuống, vẫn đứng tại chỗ như ông cụ non.
Diệp Tranh thấy Diệp Nghê Nghê chạy qua, sợ cô bé té ngã, nên cũng chạy qua theo.
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ lưỡng lự của Thẩm Minh Triết, không kiềm được mà bước tới nói: “Minh Triết, con chỉ là bé con năm tuổi thôi, không phải cậu trai trẻ 15 tuổi, thả lỏng mà vui chơi đi. Hơn nữa, dáng vẻ Nghê Nghê phấn khởi như vậy, con không sợ em té ngã sao?”
Thẩm Minh Triết nhíu mày.
Đúng lúc này, Diệp Nghê Nghê bởi vì chạy quá nhanh, bùm một tiếng ngã vào trong nước.
“Trời ạ!”
Diệp Nghê Nghê tức giận mắng một tiếng, Diệp Tranh còn chưa kịp chạy tới, thì đã vấp phải lùm cỏ nước, cũng ngã xuống nước.
Thẩm Minh Triết cuối cùng cũng không nhịn được, vội đi tới.
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ cậu bé như vậy, cười gian trá.
Cô vừa rồi cố ý nháy mắt với Diệp Tranh, ý kêu Diệp Tranh té xuống, quả nhiên Thẩm Minh Triết chạy qua ngay.