Thẩm Hạ Lan rối rắm một hồi lâu, sau khi nhìn thấy sự thản nhiên của Diệp Ân Tuấn, cô vẫn quyết định nói ra.
Nếu như sau khi nói ra rồi Diệp Ân Tuấn không thể chịu đựng được, không thể chấp nhận vậy thì cô cũng nên tuyệt vọng rồi.
Có lẽ là duyên phận giữa mình với Diệp Ân Tuấn cũng không kiên cố như là mình đã nghĩ, có lẽ không có bất cứ một người đàn ông nào sẽ tha thứ chuyện này.
Thẩm Hạ Lan xem như là mình đang đánh cược, nhưng mà cô cảm thấy Diệp Ân Tuấn sẽ không phải là một người nông cạn như thế, hai loại cảm xúc này cứ luôn làm cho cô rầu rĩ khó chịu.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu lúc này của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Anh đã nói là em không cần phải miễn cưỡng chính mình, chờ đến lúc nào em thật sự muốn nói cho anh nghe thì lại nói cho anh nghe là được rồi, bây giờ anh cũng không phải là cần biết cho lắm. Sao nào, có cần phải ăn chút gì không?”
Thấy được sự động viên của Diệp Ân Tuấn, ít nhiều gì Thẩm Hạ Lan cũng có chút động lực.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười đứng dậy, tự mình đi nấu một bát cháo gạo cho Thẩm Hạ Lan.
Cháu gạo mềm đúng độ, trông có vẻ rất thơm ngon, nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Ân Tuấn cô vẫn đút vào miệng từng chút một
Chắc được gọi là rót vào, bởi vì cô ăn không biết vị.
Mấy ngày nay bất kể là ăn gì cũng đều cảm thấy không có hương vị, cô thậm chí cho rằng vị giác của mình đã xuất hiện vấn đề, nhưng mà sau này cũng mới phát hiện ra tất cả đều là do tâm lý của mình chịu sự ảnh hưởng.
Quả nhiên là cô vẫn không qua được cửa ải này của mình.
Trong dạ dày của Thẩm Hạ Lan tiếp tục cuộn trào, cô lại cố gắng chịu đựng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như thế thì rất đau lòng.
“Không nên miễn cưỡng mình đâu, chuyện này phải làm từ từ.”
“Em biết, cũng không còn mãnh liệt như lúc trước nữa, có lẽ cũng có thể hòa hoãn một chút.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại nhìn ra được cô đang cố gắng chống đỡ.
“Hạ Lan...”
Anh lại muốn tiếp tục nói gì đó, ở bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân của bác sĩ.
“Anh Diệp, xin anh ra đây một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh về bệnh tình của cô Thẩm.”
Cô Thẩm này tuyệt đối không phải là Thẩm Hạ Lan mà là đang chỉ Thẩm Nghê Nghê.
Hai mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên co rút lại.
“Anh cứ đi đi, em không có chuyện gì đâu.”
Thẩm Hạ Lan cũng biết là chuyện bệnh tình của Nghê Nghê
Không thể làm chậm trễ, cô vội vàng thúc giục Diệp Ân Tuấn đi đến đó.
“Vậy còn em...”
“Em không sao đâu, cho dù có chuyện thì cũng chỉ nôn ra một cái là tốt rồi. Nghê Nghê quan trọng hơn, bây giờ em như thế này không thể đến đó thăm con bé, anh chăm sóc con bé cho thật tốt thay em thì em mới có thể yên tâm được.”
Thẩm Hạ Lan sốt ruột, cũng rất lo lắng, không có bất cứ một người phụ nữ nào khi biết bệnh tình của con mình có thay đổi mà còn có thể bình tĩnh được cô cũng không ngoại lệ.
Đáng tiếc hiện tại cô mang theo bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt của Nghê Nghê thì cũng chỉ có thể hù dọa Nghê Nghê.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy sự kiên cường trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, nhẹ giọng nói: “Anh đi một chút liền trở về ngay, em có chuyện gì không thoải mái thì em phải tìm bác sĩ đó, có biết chưa?”
“Em biết rồi, anh yên tâm đi.”
Trong nháy mắt Diệp Ân Tuấn đi khỏi, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh ói lên ói xuống.
Cô đã có chút tức giận, lẽ nào có thật sự không thể vượt qua cửa ải tâm lý này?
Nhưng mà nếu như cô tiếp tục thì có thể có được thứ mình muốn có không, người khác dùng trăm phương nghìn kế muốn hủy đi hạnh phúc của cô, chẳng lẽ là cô phải để cho người đó được toại nguyện?
Không!
Không thể!
Cô cố gắng kiềm chế mình lại, sau đó vịn vào vách tường từ từ đứng lên.
Bây giờ sức khỏe của Thẩm Hạ Lan rất yếu ớt, có thể là một trận gió cũng thổi cô bay đi, nhưng mà cô lại dựa vào chính sức lực của mình bước từng bước đi trở về trong phòng bệnh.
Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa trở lại, không biết là Thẩm Nghê Nghê như thế nào.
Ngay cả một khắc Thẩm Hạ Lan cũng không thể buông lỏng được.
Cô đã trở về mấy ngày, nhưng mà vẫn chưa từng gặp Nghê Nghê, thậm chí còn không biết hiện tại Nghê Nghê như thế nào.
Trong khoảng thời gian cô mất tích, Nghê Nghê đã trải qua cái gì.
Tại sao đang yên đang lành ở bệnh viện Saint Petersburg lại bị Diệp Ân Tuấn mang đến viện điều dưỡng này?
Có phải là bởi vì Đường Trình Siêu đã làm gì với Nghê Nghê hay là Diệp Ân Tuấn không vậy?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên phát hiện có rất nhiều chuyện đều thoát ra khỏi tầm khống chế của cô, thậm chí vượt qua khỏi sự nhận biết của cô.
Đường Trình Siêu cũng không còn là Đường Trình Siêu lúc trước cô quen biết, chuyện này quyết định sau này nhà họ Đường và nhà họ Diệp sẽ không thể cùng tồn tại.
Mà cô nhất định phải biết tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan từ từ đứng dậy đẩy cửa phòng bệnh ra, lần đầu tiên đi ra khỏi cánh cửa phòng bệnh.
Muốn đi ra khỏi nơi này, đặc biệt là đi ra khỏi căn phòng này, cô cần phải có dũng khí rất lớn.
Lúc vừa mới đẩy cửa phòng ra ngoài, Thẩm Hạ Lan cảm giác những người xung quanh đều đang nhìn về phía cô, giống như là đang ở trên thuyền, những ánh mắt như lan như hổ, những ánh mắt hận không thể moi sạch cô đều làm cô thấy rùng mình lo lắng bất an.
Bước chân vừa mới bước ra cô lại thu hồi một lần nữa, thậm chí cô còn muốn đóng cửa phòng, cả một đời này đầu làm con rùa đen.
Thật ra thì như thế này cũng không tệ có đúng không?
Có Diệp Ân Tuấn ở đây, ai cũng không dám bước tới tổn thương cô, cũng sẽ không làm gì đối với cô, đơn giản chỉ là không đi ra được mà thôi.
Nhưng mà trong giây phút Thẩm Hạ Lan đóng cửa phòng lại, trong đầu liền hiện lên đôi mắt lo lắng của Diệp Ân Tuấn.
Anh sẽ đối xử với cô tốt là bởi vì tình yêu, là bởi vì trách nhiệm, cũng là bởi vì thấy áy náy, nhưng mà cảm xúc của một người có thể duy trì được bao lâu đây?
Bây giờ cô có thể tiêu xài tình cảm của Diệp Ân Tuấn đến bao lâu?
Con người kiểu gì cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Bây giờ tung tích của Minh Triết lại không rõ, Nghê Nghê lại như thế này, mà cô cũng trở thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, chẳng lẽ là những gánh nặng này đều phải đặt trên bờ vai của Diệp Ân Tuấn à?
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến lúc nãy mình mới vừa nói là mình muốn tự tin mới xứng đôi với Diệp Ân Tuấn, nhưng mà giờ phút này tại sao mình lại rút lui chứ.
Cô dựa ở bên cạnh cửa thở hỗn hển mấy ngụm, thậm chí cả người đều đang run rẩy, không ai biết được sự sợ hãi đám đông lúc bây giờ của cô, càng không biết hiện tại cô đang lo lắng ở bên ngoài, nhưng mà cô không có lựa chọn nào khác.
Hoặc là cả một đời làm con đà điểu được Diệp Ân Tuấn bảo vệ, yên tâm thoải mái hưởng thụ lấy sự cố gắng của Diệp Ân Tuấn đối với cô. Hoặc là bây giờ cô bước ra bên ngoài chiến thắng bản thân, tìm về bản thân mình, trở thành một người vợ có thể xứng đôi với Diệp Ân Tuấn.
Hai lựa chọn này cô muốn chọn như thế nào thật ra cô đã nghĩ kỹ từ sớm, đơn giản đó chính là bước đầu tiên tương đối khó thực hiện mà thôi.
Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi, cố gắng củng cố lại cảm xúc ở trong lòng, sau đó đột ngột mở cửa phòng ra.
Bởi vì cô xuất hiện rất đột ngột nên có rất nhiều người đều nhìn về phía cô theo bản năng.
Những ánh mắt đó để Thẩm Hạ Lan như ngồi trên bàn chông, nhưng mà cô cắn răng kiên trì.
Không thể lùi bước!
Không thể lui lại!
Cô là Thẩm Hạ Lan, là vợ của Diệp Ân Tuấn, là mẹ của Nghê Nghê, hiện tại tất cả mọi người đều đang cần cô đứng lên, tất cả mọi người đều hi vọng cô có thể tốt, không phải sao?
Thẩm Hạ Lan thở hổn hển, cảm giác mồ hôi lạnh đang thuận theo trán mà rơi xuống, hai chân lại như rót chì nặng nề, nhưng mà cô vẫn không lùi lại.
Đám người nhìn Thẩm Hạ Lan một chút rồi sau đó thu hồi ánh mắt của mình lại, nên làm cái gì thì làm cái đó, dù sao thì ở đây cũng là viện điều dưỡng, bệnh nhân có kỳ quái hơn bọn họ cũng đã đều nhìn thấy, mà Thẩm Hạ Lan cũng chỉ là gầy gò và yếu ớt mà thôi.
Chờ đến lúc những ánh mắt đó rút đi, sau lưng của Thẩm Hạ Lan đều ướt đẫm.
Nhưng mà dường như cô được sống lại một lần nữa.
Cô nhìn tất cả mọi người đều đang mạnh ai nấy làm việc của mình, cô đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Thật ra thì bước một bước này cũng không khó khăn như mình đã suy nghĩ có phải không?
Thẩm Hạ Lan kích động muốn chết đi được, cô hận không thể nói cho Diệp Ân Tuấn biết là cô có thể làm được, nhưng mà cô nghĩ đến vị trí hiện tại của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lại trầm mặc một lần nữa.
Nghê Nghê.
Bác sĩ đang nói bệnh tình của Nghê Nghê.
Lúc này Thẩm Hạ Lan có chút nóng nảy, cô vội vàng nhấc chân lên đi đến phòng làm việc của bác sĩ.
Trên đường vẫn có người nhìn cô vài lần.
Lúc vừa mới bắt đầu, Thẩm Hạ Lan lại đột nhiên dừng lại giữa đường, cảm thấy nửa bước khó đi, sau đó cô đã cố gắng vượt qua, mặc dù là bước chân chậm chạp một chút nhưng mà vẫn còn tính là bình tĩnh, mặc dù là mồ hôi lạnh ở sau lưng đang chảy ròng ròng, trong lòng bàn tay cũng bị móng tay của mình đâm rách nhưng mà cô vẫn tiếp tục kiên trì.
Từ từ, cô phát hiện ra có rất nhiều người thật ra cũng chỉ là nhìn cô một cái rồi sau đó lại đi nhìn chỗ khác.
Thẩm Hạ Lan thở hào hển, muốn hỏi người khác phòng làm việc của bác sĩ ở đâu, nhưng mà lại không có dũng khí mở miệng.
Cô đột nhiên phát hiện sự cố lần này đã làm cô mất đi mong muốn nói chuyện với người khác.
Cô không muốn gặp tất cả mọi người, ngoại trừ Diệp Ân Tuấn.
Nhận định như thế này làm cho cô rất uể oải, nhưng mà cô vẫn không lùi bước.
Tình yêu của Diệp Ân Tuấn, căn bệnh của Nghê Nghê, đều là một loại cổ vũ và thúc giục cô.
Cô cắn răng đi qua khúc cua, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là Diệp Tranh.
Diệp Tranh lại đang khóc.
Thằng nhóc thối này không còn kêu gào khóc lóc giống như trước kia nữa, bả vai co rút lại càng làm cho người ta đau lòng hơn.
Nhìn thấy Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan không tự chủ nhớ tới Thẩm Minh Triết.
Cái thằng nhóc thối này, hiện tại đang ở đâu đây?
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bị kéo đau đớn nhưng mà cô vẫn bước tới.
Diệp Tranh khóc quá nhập tâm, cầm ở trong tay một cái đồng hồ đeo tay, sau khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy thì trái tim vô cùng đau đớn.
Đó là đồng hồ của Thẩm Minh Triết, là món quà sinh nhật cô đã tặng cho Thẩm Minh Triết lúc thằng bé bốn tuổi, nhưng mà bây giờ lại ở trong tay của Diệp Tranh.
Tiếng khóc của Diệp Tranh vô cùng kìm nén.
Thẩm Hạ Lan vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm cậu bé vào trong ngực.
Diệp Tranh đột nhiên giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì ngây ngẩn cả người.
“Là dì ạ?”
Thẩm Hạ Lan quá gầy guộc, sau khi trở về thì Diệp Ân Tuấn không cho phép bất cứ ai đến làm phiền cô, cho nên đến nay Diệp Tranh mới xem như là lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, lại bị bộ dạng của cô dọa sợ.
Thẩm Hạ Lan trong trí nhớ vô cùng xinh đẹp, đôi mắt giống như là ánh sáng, nhưng mà Thẩm Hạ Lan bây giờ giống như là một người già không có chút sức sống nào hết.
“Dì thay đổi rồi à?”
Thẩm Hạ Lan muốn nở nụ cười với cậu bé, nhưng mà có làm như thế nào cũng cười không nổi.
Diệp Tranh liền vội vàng lắc đầu, đưa tay ra lau nước mắt của mình, nhưng mà giống như là càng lâu càng nhiều hơn, cậu bé nghẹn ngào nói: “Dì ơi, cháu xin lỗi dì vì đã không bảo vệ tốt cho lão đại, làm lão đại đi mất rồi, dì đánh cháu đi, dì cứ dùng sức đánh cháu cho hả giận. Cháu xin lỗi, cháu thật sự xin lỗi.”
Cậu bé cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan đánh lên trên mặt của mình, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại ngăn cản cậu bé lại.
“Đừng như vậy mà! Diệp Tranh, dì biết là cháu không cố ý.”
“Nhưng mà cái người xấu xa đó chính là mẹ của cháu, dì ơi, đều là bởi vì cháu cho nên lão đại mới có thể bị mẹ của cháu đối xử như vậy. Không, đó không phải là mẹ của cháu, người đó là ma quỷ. Dì ơi, dì đánh cháu đi, dì đánh cháu thì tâm lý của cháu mới có thể thoải mái được một chút.”
Tất cả những áp lực mà Diệp Tranh trải qua mấy ngày nay, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan toàn bộ đều đã bộc phát.
Tại sao một người dì tốt như vậy mà lại không phải là mẹ của cậu bé?
Tại sao mẹ của cậu bé lại trở nên xấu xa như thế?
Tại sao hả?
Diệp Tranh cố gắng muốn để Thẩm Hạ Lan trừng phạt cậu bé, như thế này càng làm Thẩm Hạ Lan đau lòng đến ngạt thở, ôm chầm lấy Diệp Tranh, ôm cậu bé thật chặt.
Cô biết là trong sự cố lần này, đả kích mà Diệp Tranh nhận phải không hề ít ho so với bất cứ kẻ nào trên thế giới này, còn có cái gì khiến cho người khác khổ sở hơn so với một đứa bé tận mắt nhìn thấy sự hung ác của mẹ mình?