“Có ý gì vậy, con không muốn đi hả?”
Khóe môi của Diệp Minh Triết lại giật một cái. Cái gì gọi là cậu bé không muốn đi chứ? Rốt cuộc là con mắt nào của mẹ nhìn thấy cậu bé không muốn đi ra ngoài du lịch?
Nhưng mà lúc này Diệp Minh Triết cũng không tiện nói những chuyện khác, vội vàng kể Diệp Tranh gọi điện thoại cho Trương Linh, mà cậu bé cũng nói chuyện mình đã điều tra được Trương Linh đang ở Hải Thành cho Thẩm Hạ Lan biết.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan hơi chìm xuống. Trương Linh đang ở Hải Thành?
Thế mà bà ta lại ở Hải Thành.
Vậy thì Tiêu Nguyệt… Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên kéo lên. “Có biết bà ta đang ở đâu không?”
“Cuộc trò chuyện lúc nãy biểu thị tọa độ đang ở nghĩa trang đệ nhất”
Tay của Thẩm Hạ Lan đột nhiên nắm chặt. Nghĩa trang đệ nhất
“Gọi điện thoại hồi lúc nào?” “Mười mấy phút trước.” Thẩm Hạ Lan lại tiếp tục lo lắng. Đây chẳng phải là lúc mình mới rời đi không lâu hả?
“Con ở nhà đi, không được đi đâu hết, Tranh cũng không được ra ngoài, bất kể là ai gọi điện thoại tới cũng phải ở trong nhà có biết chưa hả, chờ đến lúc ba mẹ về rồi hẵng nói.”
Nghe thấy vẻ sốt ruột và lo lắng trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan, Diệp Minh Triết vội vàng gật đầu.
Sau khi cúp điện thoại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cùng với Diệp Nghê Nghê rời khỏi.
“Mẹ ơi, con còn chưa ăn xong nữa, đậu của con… mẹ ơi.”
Trong tay của Diệp Nghê Nghê vẫn còn đang ngắm cái bánh quẩy, vẻ mặt tiếc nuối nhìn sữa đậu nành càng ngày càng xa mình, cái miệng nhỏ chu chu. “Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn thuận thể ôm lấy Diệp Nghê Nghê, đi ra khỏi cửa với Thẩm Hạ Lan rồi leo lên xe.
Thẩm Hạ Lan khởi động xe, thấp giọng nói: “Trương Linh đang ở Hải Thành, hơn nữa còn ở nghĩa trang đệ nhất, lúc nãy một mình Tiếu Nguyệt ở đó, em sợ là…”
“Đừng có hoảng hốt, lúc này nên xảy ra chuyện gì đều đã xảy ra, cho dù em có hoảng hốt đi nữa cũng không làm được chuyện gì, để anh lái xe cho.”
Diệp Ân Tuấn nhét Diệp Nghê Nghê vào trong ngực của Thẩm Hạ Lan, sau đó thay đổi vị trí với Thẩm Hạ Lan. Diệp Nghê Nghê cau mày nhìn cái bánh quẩy ở trong tay mình, khẽ thở dài một cái.
Thật là.
Ăn sáng cũng xa xỉ như vậy hả? Cô bé rất đói. Nhưng mà nhìn thấy thần thái lo lắng của ba và mẹ, cuối cùng vẫn thành thành thật thật cuộn người trong ngực của Thẩm Hạ Lan rồi tiếp tục gặm cái bánh quẩy.
Sau khi Diệp Ân Tuấn lái xe đến nghĩa trang đệ nhất.
Sau khi hai người xuống xe, lập tức phát hiện ở đây có dấu vết đánh nhau, mặc dù không có gì nhưng mà máu phun trên lá cây ở bên đường vẫn để cho ánh mắt của hai người tối xuống.
Máu này là của Tiêu Nguyệt à? Hay là của người khác? Diệp Ân Tuấn lại tìm kiếm xung quanh, phát hiện có vết tích súng ngắm được dựng. “Hạ Lan, ở đây có tay bắn tỉa”
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Nghê Nghê đi đến vị trí này, sau đó nhìn xuống mặt đất, vị trí súng nhằm nhắm thẳng vào chỗ lúc nãy mình với Tiêu Nguyệt đứng. Nơi đó có vết máu. Cho nên màu đó là của Tiêu Nguyệt hả?