Thẩm Hạ Lan nhẹ nhíu mày.
Nghĩa trang đệ nhất?
Bà ta tới đây làm gì vậy?
Tiêu Nguyệt vẫn cẩn thận nhìn xung quanh, lúc này mới đi vào bên trong.
Thẩm Hạ Lan biết là mình làm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng mà không kịp thời sắp xếp người khác, ngày hôm nay cô muốn xem xem rốt cuộc là Tiêu Nguyệt muốn làm cái gì!
Tiêu Nguyệt trực tiếp đi tới phía trước một ngôi mộ, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Bà ta quỳ gối trước mặt ngôi mộ, đột nhiên ôm lấy ngôi mộ, khóc vô cùng thương tâm.
Bởi vì Thẩm Hạ Lan đứng khá xa, cô không nhìn thấy rốt cuộc cái tên trên mộ là ai, chỉ là nhìn thấy Tiêu Nguyệt khóc mà cánh mũi chua xót.
Có phải là người phụ nữ này muốn khóc hết nước mắt mà mấy mươi năm qua đã không khóc?
Cô cau mày chờ đợi.
Sau khi Tiêu Nguyệt khóc một trận rồi cũng không biết là nói cái gì đó, cô đứng cách quá xa nên không nghe rõ, chỉ là truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào đứt quãng của Tiêu Nguyệt.
Sau khi bà ta nói xong còn dập đầu lạy ngôi mộ mấy cái, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi theo rồi nhìn thoáng qua, đầu óc cô lập tức vỡ ra.
Ảnh chụp trên bia mộ rõ ràng là bà ngoại của cô.
Bà ngoại lại được chôn cất ở đây?
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghe nói sau khi bà ngoại của mình qua đời thì được chôn ở chỗ nào, Tiêu Ái cũng không nói tới, ông cụ Tiêu lại không nhắc tới, có làm như thế nào cô cũng không nghĩ tới bà ngoại của mình lại được chôn cất trong một nghĩa trang công cộng được quyên góp như là nghĩa trang đệ nhất.
Nghĩ lại cũng đúng thôi, lúc bà ngoại qua đời chỉ có Lưu Mai ở bên cạnh, cuộc sống nghèo túng không còn hình dạng, làm sao có tiền để an táng bà ở một nghĩa trang tư nhân được chứ?
Chỉ là tại sao Tiêu Nguyệt lại biết nơi này? . truyện ngôn tình
Chẳng lẽ nói lúc nãy Tiêu Nguyệt đến đây là khóc vì bà ngoại?
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không hiểu.
Cô nhìn bóng dáng Tiêu Nguyệt dần dần đi xa, cô vội vàng gật đầu bái lạy bà ngoại ba cái rồi nhanh chóng đi theo, chỉ có điều là lúc ra đến cửa thì nhìn thấy có một người đang chờ ở đó.
Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, dường như là cô không nghĩ tới có thể như vậy, nhưng mà cũng không có gì bất an, cô đi thẳng về phía người kia.
“Xem ra là năng lực của dì không tệ.”
Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt tái nhợt của Tiêu Nguyệt, không khỏi lên tiếng.
Tiêu Nguyệt thấy Thẩm Hạ Lan, đột nhiên lại ho khan, bà ta thấp giọng nói: “Nếu như không có những thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, dì cũng không sống cho tới hiện tại.”
“Dì phát hiện tôi đi theo dì từ lúc nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kinh ngạc.
Mình theo chân Diệp Ân Tuấn học chút bản lĩnh, mặc dù nói không phải tài giỏi gì nhưng mà đối với người bình thường mà nói, cũng coi như là tốt rồi. Chỉ là không ngờ tới đến chỗ của Tiêu Nguyệt thì lại trở thành một trò cười, không khỏi muốn biết mình bị thua ở đâu.
Tiêu Nguyệt nhìn bầu trời tối tăm ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Mới lúc nãy, cháu có thể đi với dì một đường đến đây cũng giỏi đó.”