Trương Linh vì bảo vệ bà ta rời đi, sống chết không rõ.
Hiện nay bà ta thân cô thế cô đến Hải Thành, đến nơi ban đầu bà ta sinh ra, vốn là nhà của bà ta, nhưng lại xa lạ đến đáng sợ.
Bà ta không chết, chỉ có thể tìm đến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.
Bà ta tưởng rằng Thẩm Hạ Lan có thể trở thành bến chắn gió của mình, cuối cùng vẫn là bà ta suy nghĩ quá ngây thơ.
Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Là vì bà ta đến nhà họ Hoắc sao?
Là vì bà ta nói ra chuyện của chú hai Hoắc sao?
Nhưng mặc kệ là Hoắc Chấn Đình hay Thẩm Hạ Lan, lẽ nào không nên vì chú hai Hoắc mà đến nước T sao?
Tại sao sự việc không giống như những gì bà ta nghĩ?
Tại sao Thẩm Hạ Lan lại chán ghét bà ta?
Tiêu Nguyệt không hiểu.
Bà ta bây giờ chỉ còn một lựa chọn, đó chính là ông cụ Tiêu, nhưng lúc này, Tiêu Nguyệt lại do dự.
Nếu như ông cụ Tiêu từ chối giúp bà ta, cũng không tin bà ta bây giờ cùng đường, bà ta phải làm sao mới tốt.
Đó là sự ấm áp cuối cùng của bà ta Đó là người thân nhất duy nhất của bà ta.
Bà ta đã không chịu nổi bất kỳ sự nghi ngờ và suy đoán nào nữa, đặc biệt là đến từ ông cụ Tiêu.
Phải làm sao đây?
Tiêu Nguyệt kiên cường cả đời, lại đột nhiên vào lúc này lệ rơi đầy mặt, đau lòng tuyệt vọng.
Bà ta đã từng cho rằng mình không gì là không thể, nhưng lúc này lại cảm thấy mình cái gì cũng không làm được, cho dù là sống cũng là loại xa xỉ và cản trở.
Sự bi thương của Tiêu Nguyệt tất nhiên người khác không hiểu.
Thẩm Hạ Lan ở bên này thấy Lam Thần được đưa ra từ phòng cấp cứu, khi nghe bác sĩ nói thương thế của anh ta không phải quá nghiêm trọng thì mới khẽ thở phào.
Khi Lam Thần được đẩy ra thì nhìn trái phải, khi không nhìn thấy bà Phương nữa thì thở phào.
Thẩm Hạ Lan không khỏi có hơi buồn cười.
“Bây giờ biết sợ rồi sao? Bà Phương nhiều năm đối xử với anh như vậy, tôi còn tưởng anh rất thích.”
Tuy có hơi đồng cảm với Lam Thần, có điều nghĩ đến sự vâng lời của Lam Thần thì Thẩm Hạ Lan vẫn rất không thoải mái.
Lam Thần cười khổ một tiếng: “Tôi đây không phải là muốn tuân thủ lời dặn của Phương Đình, không muốn gây quá căng với bà ta hay sao?”
“Có một số người anh càng nhường nhịn, người đó sẽ càng được nước lấn tới. Nếu như ngay từ đầu anh có thể tỏ ra thái độ của mình, những năm này cũng sẽ không sống như vậy. Được rồi, chuyện của anh tôi cũng không nói nữa, thấy bản thân anh bây giờ đã đưa ra quyết định rồi, tôi tự nhiên sẽ không xen vào.
Bây giờ bà Phương đã bị bắt giam, anh thật sự định để bà ta ở trong đó sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên.
Đừng thấy Lam Thần bề ngoài lạnh lùng, thật ra là người đàn ông dễ mềm lòng. Nhiều năm như vậy bà Phương đối với anh ta không tốt, nhưng Phương Đình đối tốt với anh ta, Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Lam Thần chỉ là hù dọa bà ta.
Con người của bà Phương tuyệt đối sẽ không phải là loại người sau khi bị dọa sợ thì biết thỏa hiệp, bà ta có thể sẽ chờ đợi tính toán, cuối cùng sẽ ra tay giết.