“Được rồi.”
Xưng hô này làm Tống Dật Hiên vô cùng vui vui, cho tụi nhỏ bao lì xì.
Hồ Ngọc Duyên cũng cho lì xì.
Vốn dĩ cho rằng có tiền lì xì rồi thì tụi nhỏ sẽ đi, không ngờ tới là Diệp Minh Triết lại nói tiếp: “Cậu mợ ơi, cháu chúc tết hai người thay cho Nghê Nghê.”
“Được được được.”
Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên lại cho thêm một bao.
Xong xuôi, Diệp Minh Triết cười tủm tỉm nói: “Hôm qua là ngày kết hôn của hai người, bọn cháu không kịp đến tham dự, hôm nay cháu chúc cậu mợ trăm năm hạnh phúc, sống đến đầu bạc.”
Tống Dật Hiên hơi bất ngờ.
Hồ Ngọc Duyên lại nở nụ cười.
“Được rồi, cho cho cho, cậu mợ cho bọn cháu lì xì, cảm ơn cái miệng ngọt ngào của bọn cháu.”
Trong chốc lát, Diệp Minh Triết và Diệp Tranh đã nhận được không ít bao lì xì từ chỗ Tống Dật Hiên.
Sau đó, Diệp Minh Triết và Diệp Tranh lại chuyển trận địa đi chúc tết người khác.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ tinh nghịch giống như những bạn cùng lứa, không khỏi nở nụ cười.
Ăn cơm tất niên xong, mọi người trở về phòng đi ngủ.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bởi vì bay một chuyến đến Tuấn Lang Đào Nguyên Cư, cho nên mệt mỏi hơn mọi người.
Sau khi bọn họ đi ngủ, bóng đêm vô cùng yên tĩnh.
Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà họ Hoắc liền tới chúc tết ông cụ Tiêu.
Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên đến chúc tết ông cụ Tiêu, sau khi chúc tết ông cụ Tiêu xong, bọn người Thẩm Hạ Lan cũng tỉnh dậy.
Bọn nhỏ thức dậy rồi, đương nhiên lại muốn có bao lì xì, hai đứa nhỏ mừng rỡ vội vàng chạy ra cửa.
Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình nhìn thấy hai đứa vui vẻ như vậy thì cũng nở nụ cười.
“Hai đứa bọn con cũng không còn nhỏ nữa, tranh thủ thời gian tìm con gái nhà ai kết hôn đi, đừng có ngày nào cũng chơi bời.”
Ông cụ Tiêu nói vậy, hai anh em nhà họ Hoắc nhẹ gật đầu, nhưng mà mấy cái chuyện yêu đương này phải xem duyên phận rồi, ai cũng không nói được.
Hoắc Chấn Hiên chưa nói được mấy câu thì nhận được một cuộc gọi, sau đó đứng dậy: “Thủ trưởng Tiêu, quân khu của con có chút chuyện, con về trước đây.”
“Được rồi, con đi đi.”
Đương nhiên là ông cụ Tiêu biết chuyện quân đội rất quan trọng.
Diệp Ân Tuấn thấy anh ta đứng dậy, vội vàng nói: “Để cháu tiễn chú ba.”
Nói xong, hai người đi ra ngoài.
Đi đến cửa, Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Đại ca của cháu vẫn ổn chứ?”
“Không tốt cho lắm, chứng cứ điều tra của chú rất bất lợi với cậu ấy. Chú nghe nói Ám Dạ của Hạ Lan đang điều tra cái gì đó, cẩn thận một chút đi, mất công chọc phải người khác.”
Giọng của Hoắc Chấn Hiên rất nhỏ, đè thấp xuống, chỉ Diệp Ân Tuấn là nghe được.