“Anh yêu thích em không nỡ rời tay, muốn như thế nào cũng không đủ.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói huỵch toẹt như thế, gương mặt của Thẩm Hạ Lan lại nóng lên.
“Tốt xấu gì ngày hôm nay chúng ta cũng được coi như là chủ nhân, mất tích như vậy không tốt lắm đâu, để em đi tắm một cái rồi mình đi xuống dưới.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới mình và Diệp Ân Tuấn rời khỏi bữa tiệc lâu như vậy mà không trở về, chắc chắn là người khác đã đoán được cái gì đó.
Diệp Ân Tuấn lại duỗi bàn tay ra ôm chặt eo thon của cô, cười nói: “Xuống dưới làm gì, bữa tiệc nhàm chán như vậy, em không thấy mệt hả? Cũng không phải là hôn lễ của hai chúng ta, chúng ta không phải là nhân vật chính, không ai quan tâm tới chúng ta đâu, ngược lại mình nên để lại không gian cho bọn họ mới tốt, mất công chúng ta chiếm mất hào quang của bọn họ nữa.”
“Nhưng mà em lo lắng người của Vu Phong…”
“Người của Vu Phong có năng lực đi nữa cũng không thể bước vào biệt thự nhà họ Tiêu được đâu, huống hồ gì anh với em cũng không phải ăn chay, yên tâm ngủ một giấc đi, lúc nãy mệt chết em rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi xấu hổ.
“Biết người ta mệt chết mà còn không kiềm chế như thế, ban ngày ban mặt!”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi nói, nhưng mà cũng ngáp một cái, muốn đi ngủ.
Trạng thái của cô vẫn luôn căng cứng, thấy Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đã đi đến bước này, hiển nhiên không có gì đáng ngại, nói chung là có hơi mệt mỏi.
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia đau lòng.
“Ngủ đi, tối nay lúc náo động phòng anh sẽ gọi em dậy.”
“Anh thật sự muốn đi quậy thiệt hả?”
Thẩm Hạ Lan tưởng là Diệp Ân Tuấn nói đùa, nhưng mà bây giờ nghe thấy anh nói như vậy, cô có hơi kinh ngạc, nhưng mà cô thật sự rất buồn ngủ.
“Thật chứ? Tại sao lại không quậy?”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn mới có thể có lúc trẻ con như thế, Thẩm Hạ Lan cũng mặc kệ anh, trực tiếp tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.
Nhìn cô gái đáng yêu ngủ yên ổn trong ngực mình, Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó bước nhẹ xuống giường, trực tiếp đi vào thư phòng.
Anh mở máy vi tính ra, gửi một tín hiệu ra bên ngoài, không bao lâu sau liền truyền đến âm thanh của Diệp Minh Triết.
“Thế nào rồi?”
“Không có gì đâu, chắc là ngày mai có thể về nhà rồi ạ.”
Giữa hàng lông mày của Diệp Minh Triết đều là vẻ mệt mỏi, đáy mắt còn có vẻ bi thương và khổ sở chưa tan hết.
Diệp Ân Tuấn nhìn con trai như thế, trong lòng không dễ chịu cho lắm.
“Ngày mai ba muốn tổ chức một buổi lễ kết hôn với mẹ con.”
Ban đầu, anh không có ý định nói với Diệp Minh Triết, nhưng mà nghe thấy ngày mai Diệp Minh Triết trở về, cho nên tiện thể nói luôn, tránh để con trai lo lắng.
Diệp Minh Triết bất ngờ.
“Có cần con tham gia không?”
Cậu bé rất biết địa vị của mình.