“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi vào, tìm khắp nơi một lượt, nhưng cũng không tìm thấy hình bóng của Diệp Tranh, mà ở trên mặt đất lại phát hiện cúc áo trên quần áo của Diệp Tranh.
Mặt của anh có chút u ám.
Vậy mà thật sự ra tay với một đứa bé.
Vu Phong!
Tốt nhất anh đảm bảo con trai tôi không sao, nếu không cho dù đánh đến nước T, tôi cũng sẽ xé xác anh thành vạn mảnh!
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi ra nhưng lại không nhìn thấy Diệp Tranh, biết là phán đoán của mình đã thành sự thật.
“Em đi tìm Tranh.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.
“Hôm nay, trong trường hợp này em rời đi không thích hợp, hơn nữa có khả năng người của Vu Phong đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Nếu Tranh không phải do bọn họ đưa đi, chúng ta cứ đi như vậy ngược lại sẽ nhắc nhở bọn họ, đến lúc đó sợ là Tranh sẽ càng nguy hiểm.”
“Nhưng…”
Đầu óc của Thẩm Hạ Lan hoàn toàn rối tung lên.
Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô vào lòng, khẽ nói: “Hạ Lan, anh biết em lo lắng cho Tranh, anh cũng lo lắng cho thằng bé, nhưng bây giờ không phải là lúc hoảng loạn, em nghe anh nói, chúng ta gọi điện thoại cho dì cả của em, chuyện này chỉ có dì ấy mới có cách giải quyết, ngộ nhỡ Tranh thật sự bị người của Vu Phong đưa đi, dì ấy ẩn núp ở nước T nhiều năm như vậy, Trương Linh lại là sư phụ của Tranh, chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mà không quản. Bọn họ ra tay sẽ tốt hơn rất nhiều so với việc chúng ta tìm kiếm mà không có phương hướng.
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan xem như an tâm hơn một chút.
“Đúng, đúng, đúng, dì cả và Trương Linh, em quên mất bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan nói xong lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Nguyệt và Trương Linh, nói một cách ngắn gọn về diễn biến của sự việc.
Tiêu Nguyệt bên kia bày tỏ là sẽ ra tay, một khi tìm được Tranh sẽ lập tức liên hệ với Thẩm Hạ Lan, Trương Linh càng không cần nói, bà ta thật sự coi Tranh là con trai của mình.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút bất an.
Bây giờ sắp đến năm mới rồi, Diệp Tranh mặc ít như vậy, cũng không biết là có bị lạnh không.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn cũng rất lo lắng, nhưng anh nhìn xung quanh, nắm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Trở về thôi, chúng ta rời đi lâu như vậy sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
“Vâng.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng mắt lại có chút lạnh đi.
Vu Phong!
Người đàn ông này thật sự đáng chết mà.
Sau khi quay trở lại chỗ ngồi, bầu không khí vui vẻ xung quanh tràn ngập, nhưng lại không có cách nào khiến Thẩm Hạ Lan hòa mình vào.
Cô biết như vậy có chút không tôn trọng Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, nhưng phải làm sao?
Con trai của cô mất tích.
Bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn Diệp Tranh.