Vu Phong chuẩn bị cho anh ta thuốc giảm đau, nhưng có vẻ như Trương Vũ chưa từng uống, anh ta nói anh ta phải ghi nhớ nỗi đau thấu xương này là do ai tạo thành.
Lúc đó Vu Phong cảm thấy Trương Vũ và mình thật giống nhau.
Trương Vũ nghe thấy Vu Phong hỏi vậy, ngay lập tức lắc đầu, nói: “Vẫn ổn.”
“Đừng cố gắng gượng, quả thực không chịu đựng được thì cứ uống chút thuốc giảm đau, uống ít sẽ không nghiện được đâu.”
“Tôi hiểu.”
Trương Vũ hờ hững nói, sau đó muốn lui xuống, nhưng bị Vu Phong gọi giữ lại.
“Thời gian cậu đi theo Thẩm Hạ Lan cũng không ngắn, có biết cô ta có điểm yếu gì hay không?”
Trương Vũ khẽ cau mày, nhàn nhạt nói: “Điểm yếu của cô ta không phải chính là Diệp Ân Tuấn sao?”
“Có lẽ vẫn có những người khác nữa.”
Vu Phong cười có chút quỷ quái.
Lông mày Trương Vũ cau lại càng chặt hơn.
“Anh đang ám chỉ ai?”
“Không có ai, cậu lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Vu Phong vẫy vẫy tay, rõ ràng không muốn nói gì với Trương Vũ nữa.
Trong lòng Trương Vũ có chút lo lắng, nhưng bây giờ đang ở chỗ của anh ta, Trương Vũ không thể gửi tin tức cho Phương Nguyên, càng không thể tiết lộ thông tin ra ngoài cho Thẩm Hạ Lan, làm thế nào đây?
Anh ta ôm một bụng tâm sự quay lại phòng.
Không thể không nói, Vu Phong đối xử với anh ta thực sự không tệ, đáng tiếc anh ta không thể tiếp nhận.
Lúc Trương Vũ vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để tiết lộ thông tin cho Thẩm Hạ Lan thì bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên giọng của Tam điện hạ.
“Vu Phong, mẹ nó, anh mau giúp tôi nghĩ cách đi, tên Phương Nguyên kia làm tôi tức chết rồi! Tôi muốn giết anh ta!”
Lông mày của Trương Vũ lại một lần nữa cau lại.
Sự tranh đấu giữa Phương Nguyên và Tam điện hạ gần đây trở nên căng thẳng, chỉ là anh ta không biết Phương Nguyên đã làm gì chọc Phương Nhiên tức giận đến vậy.
Vu Phong ngay lập tức khoanh hay tay, cười nói: “Lại làm sao nữa? Phương Nguyên đối đầu với anh, vốn không có gì tốt cả.”
“Anh đừng nói nữa, anh có biết không? Tên khốn Phương Nguyên đó, vậy mà dám đi nói với phụ vương là muốn cưới con gái của Hữu Tướng. Anh biết đấy, sức ảnh hưởng của Hữu Tướng ở đất nước này lớn thế nào. Ngộ nhỡ phụ vương thật sự đồng ý, đến lúc đó Phương Nguyên lại có thêm một trợ lực như Hữu Tướng, chúng ta thảm rồi. Mẹ nó, sớm biết vậy tôi đã không vội kết hôn rồi.”
Phương Nhiên càng ngày càng tức giận.
Tên Phương Nguyên này không phải là thích đàn ông sao?
Sao lại có thể muốn lấy con gái của Hữu Tướng được?
Lúc nghĩ đến việc này, Phương Nhiên đột nhiên nghe thấy Vu Phong cười nói: “Tin nhảm Phương Nguyên thích đàn ông vẫn chưa bị bóc trần, tìm người tung chuyện giữa Phương Nguyên với Thành Lâm ra ngoài, đến lúc đó đừng nói đến Hữu Tướng, ngay đến cả Quốc chủ cũng sẽ không đồng ý mối hôn sự này.”