Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan về phòng.
Thẩm Hạ Lan có hơi đờ đẫn nói: “Thật sự muốn tổ chức bù đám cưới sao?”
“Em không thích sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thật ra anh luôn cảm thấy đã nợ cô quá nhiều.
Thẩm Hạ Lan ngại ngùng nói: “Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy con của chúng ta cũng lớn như vậy rồi, còn tổ chức đám cưới, khó tránh bị người khác chê cười.”
“Ai dám chê cười em chứ? Những gì các cô gái khác có, anh cũng hy vọng em có. Những thứ trước kia nợ em, anh cũng sẽ cố gắng bù đắp. Hạ Lan, anh không có yêu cầu khác, anh chỉ hy vọng em bình an, vui vẻ, khỏe mạnh, đây chính là nguyện vọng lớn nhất đời anh.”
Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi cảm động.
Cô đưa người tới, ôm lấy Diệp Ân Tuấn, trực tiếp nhón chân lên, đưa đôi môi ấm nóng của mình áp lên đôi môi mỏng của anh.
Cơ thể của Diệp Ân Tuấn bỗng cứng nhắc, ngay sau đó trực tiếp hóa bị động thành chủ động, ném Thẩm Hạ Lan lên giường, sau đó đè người lên.
Chiến đấu của hai người có hơi kịch liệt.
Thẩm Hạ Lan sau một lần đã mệt không thôi rồi, có điều Diệp Ân Tuấn lại tinh thần hừng hực, khóe môi cũng hơi cong lên.
Cô bỗng nghĩ đến lời của Lam Tử Thất, thật sự là không có chuyện gì ngủ một giấc không thể giải quyết được.
Thẩm Hạ Lan tươi cười nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi: “Anh còn giận sao?”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười có hơi bất lực.
“Nếu như anh nói còn giận thì sao?”
“Sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Em cũng đã bán sức như vậy rồi, ông trời biết cái eo già của em cũng sắp gãy rồi. Diệp Ân Tuấn, anh không yêu em rồi.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi thì phụng phịu cái miệng.
Diệp Ân Tuấn cười rất thỏa mãn, trực tiếp ôm cả người cô vào trong lòng.
“Ngốc.”
“Cũng chỉ ngốc với anh.”
Thẩm Hạ Lan cười híp mắt, trong đôi mắt tuyệt đẹp đó lấp lánh vì sao, đều là hình bóng của Diệp Ân Tuấn.
“Ngủ đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không nỡ dày vò cô nữa.
Thẩm Hạ Lan lại ngáp một cái rồi nói: “Không được, chị dâu tìm em có chuyện, vốn định đi tìm Lam Thần bàn chuyện, bây giờ anh cách chức của anh ta rồi, em tìm ai làm việc cho em đây.”
“Em đang trách anh sao?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm thấp hơn.
“Không có không có, thật sự không có.”
Thẩm Hạ Lan vội xua tay.
Đùa chứ, không dễ gì mới hầu hạ người này thoải mái, cũng không giận nữa, cô não tàn sao? Vậy mà lại nói ra chuyện này rồi.
Diệp Ân Tuấn thấy mức độ cầu sống của cô mạnh như vậy thì không khỏi thở dài một tiếng: “Dương Tân còn đang nghỉ ngơi, tuy thân thể của anh ta bây giờ có chút vấn đề, nhưng điều tra thứ gì đối với anh ta mà nói không tính là gì cả.”