Nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi thăm chuyện này, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Không liên quan, em biết anh lo lắng cái gì, cũng sợ em hiểu lầm cái gì, dù sao thân phận của Triệu Ninh ở đó cũng khá xấu hổ, nhưng Diệp Ân Tuấn à, anh ta rất tốt, thật sự rất tốt. Em vẫn có thể nhìn ra được một người có phải là đang nói dối hay không. Đúng rồi, nhắc đến Triệu Ninh em nghĩ đến một chuyện, anh tặng cho trại giam quốc tế bên kia một ít tiền, để Triệu Ninh đi thăm Tử một chút đi. Cho dù cô ta tội ác chất chồng nhưng trong bụng vẫn có mang cốt nhục của nhà họ Triệu, điều này chúng ta không thể không cân nhắc.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.
“Cũng đúng, sắp hết năm rồi, để vợ chồng bọn họ đoàn viên một chút thôi. Chuyện này anh đi làm, nhanh nhất cũng chỉ một hai ngày thôi, chẳng qua nếu như có bão tuyết đến thì con đường sẽ bị phủ kín, không tiện để ra ngoài lắm. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, anh thấy anh nên sắp xếp rồi.”
Tiếng nói của Diệp Ân Tuấn vừa dứt, điện thoại của anh liền vang lên.
Lúc này chuông điện thoại thật sự khiến cho Thẩm Hạ Lan có một loại dự cảm không rõ ràng.
Diệp Ân Tuấn cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt có hơi khó coi.
“Sao vậy?”
Tim Thẩm Hạ Lan lập tức bắt đầu siết chặt.
“Điện thoại của trại giam quốc tế.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cũng nghe điện thoại, anh sợ Thẩm Hạ Lan lo lắng nên mở chế độ rảnh tay.
“Sếp Diệp, chào anh, chúng tôi là trại giam quốc tế.”
“Anh nói đi.”
Giọng Diệp Ân Tuấn trầm ổn.
Đối phương khẽ nói: “Sếp Diệp, Diệp Tử có ý định vượt ngục không thành công, sau đó ở sau lưng chúng tôi đập vỡ bát đũa, cầm mảnh vỡ của bát cắt cổ tay tự sát. Chúng tôi đã đưa đến bệnh viện cứu giúp rồi, nhưng mà tình huống có hơi nguy cấp, cô ta còn đang mang thai, bây giờ chỉ mới bảy tháng, chúng tôi sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới lên tiếng gọi các anh, xem các anh có thể tới hay không để tôi ra quyết định.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sửng sốt một chút.
Diệp Tử điên rồi sao?
Không biết mình đang mang thai sao?
Thế mà lấy mạng của mình ra đùa giỡn.
Cô biết Diệp Tử không muốn chết, cô ta làm như vậy chỉ là vì muốn tìm một cơ hội chạy trốn, hoặc là nói muốn tìm một cơ hội gặp Triệu Ninh.
Dù sao cô ta vẫn đang mang cốt nhục của nhà họ Triệu trong bụng.
Tình cảm của Triệu Ninh với Diệp Tử sâu nặng vô cùng, ai nấy cũng đều thấy được, một khi Diệp Tử vì chuyện này mà nói gì đó bên tai Triệu Ninh, khó đảm bảo Triệu Ninh sẽ không dao động tâm tư hiện giờ.
Diệp Tử thật sự đúng là con gái của Vu Linh mà, cái lòng dạ này, cái thủ đoạn tàn nhẫn này quả thực giống hệt như đúc với Vu Linh.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan vô cùng khó coi.
Lúc này cũng không thể nào không cho Triệu Ninh qua đó, dù sao trên luật pháp Diệp Tử vẫn là vợ của Triệu Ninh, trong bụng của cô ta lại còn có huyết mạch của nhà họ Triệu.
Diệp Ân Tuấn cũng nhíu chặt mày lại.
“Một mảnh bát có thể mất bao nhiêu máu?”
“Sếp Diệp, Diệp Tử rất chuyên nghiệp, cô ta cắt đúng động mạch chủ.”
Lời nói này lập tức khiến cho sắc mặt Diệp Ân Tuấn chìm xuống mấy phần.
Diệp Tử này đúng là có năng lực đó!
Nếu như cô ta ngoan ngoãn, nói không chừng đợi lúc cô ta sinh con, Diệp Ân Tuấn sẽ đón cô ta trở về, dù sao cũng là tình thân huyết thống. Đáng tiếc anh vẫn xem thường dã tâm của Diệp Tử rồi.