Anh ta nói: “Bây giờ đang là giai đoạn nhạy cảm, có hàng trăm ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm, rất nhiều người đều hi vọng tôi chết, tôi không muốn bởi vì liên quan đến tôi mà cuộc sống yên tĩnh của ông ngoại bị phá vỡ. Có thể biết được còn có người thân sống trên thế giới này là tôi đã rất vui rồi. Cảm ơn anh, Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này.”
“Mới thế mà đã cảm ơn tôi rồi? Nếu tôi nói cho anh biết, Tiêu Nguyệt mẹ anh chưa chết thì anh có vui quá mà yêu tôi luôn không?”
Diệp Ân Tuấn rất khó có cơ hội chêu chọc Phương Nguyên.
Phương Nguyên bật dậy khỏi ghế, kích động nói: “Diệp Ân Tuấn, đừng chêu đùa tôi, bây giờ tôi không thể chơi được mấy trò đùa này đâu.”
“Cho anh xem một tấm ảnh.”
Diệp Ân Tuấn tìm trong điện thoại di động tấm ảnh Tiêu Nguyệt gặp mặt Thẩm Hạ Lan, nếu Thẩm Hạ Lan ở đây chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, vì lúc cô gặp mặt Tiêu Nguyệt Diệp Ân Tuấn cũng không ở bên cạnh, tại sao anh lại có ảnh chụp được?
Phương Nguyên nhìn tấm ảnh Diệp Ân Tuấn gửi tới, cả người đều ngây dại.
Mẹ!
Người phụ nữ này giống y như ký ức tuổi thơ của anh ta, anh ta chỉ nhớ lúc nào mẹ mình cũng buồn bã ủ rũ, mỗi lần ở cùng với cha đều tỏ ra rất phản kháng.
Cha đối xử với mẹ không thể nói là dịu dàng, nhưng cũng gọi là có cảm tình, sau khi mẹ qua đời, vì chăm sóc anh ta nên cha đã đặc biệt đi tìm và đưa về một bà vú. Nếu những người khác không nhìn thấy sự quan tâm chăm sóc của cha anh ta đối với anh ta thì có lẽ anh ta còn chưa đến mức một mình rời khỏi nước T ra nước ngoài một mình dốc sức làm việc sớm như vậy., Anh ta vẫn luôn cho rằng mẹ mình đã qua đời, nhưng không ngờ bà ấy vẫn còn sống. . Đọc thêm nhiều truyện ở { TRUМtruyen . м E }
Nếu còn sống, thì vì sao lại không đi tìm anh ta?
Nếu còn sống, thì vì sao lại không nói với anh ta sự tồn tại của mình?
Cả người Phương Nguyên đang chuẩn bị tiến tới bờ vực sụp đổ.
Đương nhiên Diệp Ân Tuấn cũng hiểu tâm trạng lúc này của Phương Nguyên, anh nhỏ giọng nói: “Anh cho tôi một tấm ảnh của Vu Phong, tấm ảnh này là tôi cho thêm anh. Phương Nguyên, tôi chỉ có một ranh giới cuối cùng, chỉ cần anh không gây tổn thương tới Hạ Lan, không lợi dụng Hạ Lan, anh đối xử thật lòng với cô ấy thì tôi cũng sẽ coi anh là người thân, trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ ủng hộ anh.”
Chuyện này tương đương với việc Diệp Ân Tuấn ném ra một cành ô liu cho Phương Nguyên.
Đương nhiên là Phương Nguyên nghe hiểu.
Anh ta vươn tay ra, biết rõ là Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó nói: “Hôm nay Phương Nguyên tôi ở chỗ này xin thề, đời này nếu tôi lợi dụng hoặc là tính kế Thẩm Hạ Lan, thì tôi sẽ không được chết yên lành, cửa nát nhà tan, vĩnh viễn trở thành người cô đơn.”
Lời thế này có thể nói là quá cay độc.
Diệp Ân Tuấn tạm thời tin.
“Được rồi, chuyện về Tiêu Nguyệt lúc nào đó tôi sẽ nói với anh sau, về phần bây giờ bọn họ đang ở đâu thì thực sự là tôi cũng không rõ. Anh cũng đừng sốt ruột đi tìm bọn họ, tôi nghĩ nếu lúc anh gặp nguy hiểm tới tính mạng thì bọn họ sẽ tự xuất hiện thôi, bây giờ chưa xuất hiện có thể là do chưa đến lúc, anh cũng đừng quá khó chịu, nhắc đến thì đây cũng là một tin tức tốt không phải sao?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Phương Nguyên cũng dễ chịu hơn nhiều.
“Ừ, cảm ơn anh.”
Phương Nguyên cảm ơn từ tận đáy lòng.
Diệp Ân Tuấn cười ngắt kết nối.