“Không phải, tại mấy người cứ thăm dò chuyện này, nên anh mới nói, OK? Hơn nữa đó đều là chuyện xưa cũ rồi, đã không có bạn gái cũ nữa, em….”
“Cái gì cái gì? Gian hàng ở nửa con phố này đó, Tống Dật Hiên, cái tên thất bại này! Nếu anh không bán đi, thì bà đây hiện tại đã là chủ nhân của gian hàng trên nửa con phố này rồi!”
Hồ Ngọc Duyênhai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên hận nghiến răng trong lòng!
Hay cho một Diệp Ân Tuấn!
Anh đợi đó cho tôi!
Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải an ủi vợ trước.
Nhìn thấy Tống Dật Hiên đang bắt đầu dỗ dành Hồ Ngọc Duyên, Diệp Ân Tuấn duỗi cánh tay ra ôm lấy vai Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Chúng ta đi trước.”
“Cũng được, e rằng chúng ta ở đây, Tống Dật Hiên không tiện hôn Hồ Ngọc Duyên.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, mỉa mai nói: “Người đàn ông đó còn biết xấu hổ sao? Em đề cao anh ta quá mức rồi.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan bất lực phản bác.
Hai người bước đi chậm rãi, tay đan vào nhau.
Thẩm Hạ Lan có chút tò mò hỏi: “Tại sao ngay từ đầu anh lại tính kế Tống Dật Hiên như vậy?”
“Nếu anh ta không bán gian hàng cho anh, thì sẽ có một nửa quyền nói chuyện. Lúc đó, anh muốn biến con phố này thành con phố vàng thịnh vượng nhất Hải Thành, nhưng ý tưởng của Tống Dật Hiên lúc đó là biến nó thành một khu văn phòng, ý kiến trái ngược nhau, nên anh cũng hết cách, chỉ có thể chơi chiêu. Hơn nữa, không phải anh vẫn để lại cho anh ta hai cửa hàng sao? Đó cũng coi như là chiếu cố anh ta rồi, nếu không, anh ta sẽ chả có một gian hàng nào đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói rất bình tĩnh và tự tin, điều này khiến Thẩm Hạ Lankhông tiện nói gì nữa.
Được rồi, bản thân Tống Dật Hiên t*ng trùng lên não, bản thân ngu ngốc, thật sự không trách được người khác. Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng nhìnrõ được Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này thực sự không hề lưu tình chút nào.
Hai người chậm rãi đi dạo xung quanh, Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên từ phía sau cũng nhanh chóng theo sau, nhưng mặt Hồ Ngọc Duyên có chút đỏ lên, còn bộ dạng Tống Dật Hiên có vẻ hài lòng.
Người đàn ông này.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.
Cảm giác này thật tuyệt.
Bốn người đến tiệm vàng.
Chiếc nhẫn của Hồ Ngọc Duyên đều do Tống Dật Hiên đặt làm ở nước ngoài,Thẩm Hạ Lan cũng không giành khí thế này.
Cô kéo Hồ Ngọc Duyên đi dạo một vòng, chỉ nhìn trúng một đôi bông tai bằng phỉ thuý.
Đôi bông tai bằng phỉ thuý này có màu sắc và vân rất đẹp, Hồ Ngọc Duyên cũng rất thích.
Chính vào lúc Tống Dật Hiên chuẩn bị trả tiền, Thẩm Hạ Lan đã ngăn anh ta lại.
“Em sẽ trả hóa đơn này.”