Mấy ngày nay do trời tuyết, trong vườn hoa ngoại trừ một màu tuyết trắng thì không còn bất cứ thứ gì khác.
Diệp Ân Tuấn khoác lại áo cho cô.
Thẩm Hạ Lan lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cười nói: “Thời cổ đại có đế vương vì phi tử thương yêu mà trồng mai, anh có muốn trồng vài cây cho em không?”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn không chút do dự.
“Em nói phải tự tay trồng.”
“Được.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn tràn đầy cưng chiều.
Thẩm Hạ Lan hoài nghi bây giờ cô nói muốn sao trên trời, có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng sẽ nói được.
Cô cười, vô cùng thỏa mãn.
Thẩm Hạ Lan dựa vào lòng anh, thỏ thẻ: “Bây giờ là mùa đông, trồng cũng không sống được, đợi đầu xuân năm sau lại trồng, vậy thì mùa đông năm sau chúng ta có thể thấy mai nở rồi. Đến lúc đó lại ngắm mai.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn luôn tiếp nhận tất cả yêu cầu vợ mình đề xuất.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hạnh phúc gần kề như vậy, còn có cảm giác như trong mơ.
Diệp Ân Tuấn thấy cô có chút mỏi mệt, dịu dàng hỏi: “Anh ôm em vào nằm một lát nhé?”
“Không cần, em thích ở đây. Nơi này khiến em cảm thấy mình vẫn còn sống.”
Câu này khiến trái tim Diệp Ân Tuấn chua xót.
“Dư Khinh Hồng chết rồi.”
Diệp Ân Tuấn biết, Thẩm Hạ Lan không hỏi không có nghĩa rằng trong lòng không có câu hỏi này.
Quả nhiên, thân thể cô khựng lại, không nói gì nữa.
Đối với Dư Khinh Hồng, Thẩm Hạ Lan cũng từng có lòng muốn thân thiết, đáng tiếc cô ta tâm hồn vặn vẹo, không làm sao nắn lại được.
Thẩm Hạ Lan rúc trong lòng Diệp Ân Tuấn, có chút buồn bã nói: “Dạo gần đây chỉ còn lại mình em thôi.
Ba mẹ và em gái đều đi rồi. Nếu ở thời cổ đại, người phụ nữ như em có phải nên bị nói thành thiên sát cô tinh không?”
“Nói linh tinh.”
Giọng ông cụ Tiêu từ phía sau truyền tới, lập tức khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sững sốt.
Thẩm Hạ Lan muốn giãy giụa đứng dậy, lại bị ông cụ Tiêu cản lại.
“Đừng dậy, thân thể cháu bây giờ rất yếu, còn không bằng ông già này đâu.”
“Ông ngoại.”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực.
Ông cụ lại cười.
“Còn biết nhõng nhẽo, chứng minh rằng khôi phục không tệ, ừa, cũng là công lao của Ân Tuấn.”