Ánh mắt của Dư Khinh Hồng xuất hiện nước mắt, nhưng mà đối với Diệp Ân Tuấn mà nói, gương mặt của cô ta thật sự rất đáng ghét.
Anh nắm một nắm muối đi đến trước mặt của Dư Khinh Hồng.
Mắt của Dư Khinh Hồng lập tức mở to.
“Anh muốn làm cái gì?”
“Cô đã hạ độc gì với Hạ Lan?”
Toàn thân của Diệp Ân Tuấn mang theo sát khí.
Dư Khinh Hồng biết một khi mà mình không nói, thế thì tất cả số muối ở trong tay của Diệp Ân Tuấn sẽ đắp lên vết thương ở trên mặt của mình.
Nhưng mà nếu như nói, Thẩm Hạ Lan sẽ được cứu.
Vậy thì cô ta chịu đựng những đau đớn này là để làm gì?
Không được!
Không thể nói!
Đã như vậy, cô ta có chết thì cũng phải kéo Thẩm Hạ Lan theo.
Dư Khinh Hồng nghỉ suốt cả đêm, cô ta điên cuồng cười nói: “Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu, Thẩm Hạ Lan nhất định phải được chôn cùng với tôi.”
Cô ta vừa mới nói xong, Diệp Ân Tuấn liền bóp mạnh cổ của cô ta.
Anh nói từng câu từng chữ: “Cô có tin hay không, tôi sẽ rót máu của Hạ Lan cho cô uống, cô ấy trúng độc, cô cũng đừng có nghĩ là mình sống tốt hơn.”
Dư Khinh Hồng co rúm lại, nhưng mà cô ta vẫn điên cuồng nói: “Cho dù anh có giết chết tôi đi nữa thì tôi cũng sẽ không nói cho các người biết, các người không điều tra ra được, cho dù có mời bác sĩ xuất sắc nhất thì cũng không thể điều tra ra được loại độc này là gì đâu. Thẩm Hạ Lan sẽ bị mù, sau đó trái tim từ từ khô cằn mà chết đi.”
Nghe thấy lúc Dư Khinh Hồng nói đến mù, trái tim của Diệp Ân Tuấn giật một cái.
Quả nhiên, mù chính là phản ứng sau khi bị trúng độc?
Nhớ đến dáng vẻ Thẩm Hạ Lan không thể nhìn thấy, một mình cô trong bóng tối, chắc là rất sợ hãi.
Nếu như một người sinh ra mà đã không thể nhìn thấy ánh mặt trời, vậy thì ánh mặt trời đối với người đó mà nói chính là một sự tưởng tượng và ước mơ. Nhưng mà Thẩm Hạ Lan trời sinh không phải mù lòa, cô có thể nhìn thấy thế giới này với màu sắc rực rỡ, đã từng nhìn con của mình, nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Ân Tuấn, làm sao có thể đột nhiên lâm vào một màu đen tối?
Cuộc sống của cô nên có nhiều màu sắc chứ không phải là một màu đen.
Lửa giận đang thiêu đốt Diệp Ân Tuấn.
Anh hận không thể bóp chết Dư Khinh Hồng, nhưng mà suy nghĩ lại làm như vậy quá hời cho cô ta rồi.
Thật sự là có thiên đao vạn mã Dư Khinh Hồng đi nữa cũng không đủ để trút giận.
Dư Khinh Hồng cho là mình rốt cuộc có thể giải thoát, rốt cuộc cũng đã có thể chết, Diệp Ân Tuấn buông lỏng tay ra.
“Tôi sẽ để cho cô sống thật tốt, ngày nào cũng phải còn sống.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không dao động, nhưng mà lại làm cho trái tim của Dư Khinh Hồng thắt chặt lại.