Dư Khinh Hồng thấy sự quan tâm lẫn nhau của bọn họ, đột nhiên hận không thể cắn vỡ hàm răng.
Đây cũng là ông ngoại của cô ta.
Nhưng từ lúc cô ta trở về đến bây giờ, ông cụ Tiêu chưa từng ôm cô ta, mỗi ngày ngoài trừng phạt thì chính là trách móc, một câu dễ nghe cũng không có.
Cái ông lão đáng chết này!
Đều là cháu ngoại, dựa vào đâu mà thích Thẩm Hạ Lan như vậy lại không thích cô ta chứ?
Lẽ nào cô ta không phải là con gái của Tiêu Ái sao?
Nếu ông đã không thích tôi, tôi việc gì phải xem ông là ông ngoại mà kính yêu chứ?
Đáy mắt của Dư Khinh Hồng xẹt qua một tia sát ý.
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng lạnh đi, dọa cho Dư Khinh Hồng vội cúi thấp đầu, nhưng thế nào cũng không che đậy được sự đố kỵ và phẫn nộ của mình.
Hai người này quá đáng quá rồi!
Thẩm Hạ Lan đáng chết!
Ông cụ Tiêu càng đáng chết!
Phàm là người đối với cô ta không tốt thì đều đáng chết!
Tay của Dư Khinh Hồng nắm chặt lại.
Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại, ra hiệu bằng mắt với Dũng, Dũng lập tức hiểu, khi nhìn Dư Khinh Hồng càng thêm cẩn trọng.
Thẩm Hạ Lan ngược lại không chú ý đến hành vi của Dư Khinh Hồng, nói chuyện một lúc với ông cụ Tiêu, sau khi chắc chắn ông cụ Tiêu không sao nữa mới cùng Diệp Ân Tuấn lái xe đưa ông cụ Tiêu trở về.
Người của nhà họ Tiêu ai nấy đều rất thận trọng. Khương Hiểu càng hận không thể đưa ông cụ Tiêu vào trong phòng. . truyện đam mỹ
Thấy mọi người căng thẳng như vậy, ông cụ Tiêu cười nói: “Tôi đâu phải là thư sinh yếu ớt, các người căng thẳng như vậy làm cái gì? Hạ Lan, ông ngoại thật sự không sao rồi, nghe lời, đừng làm ầm ĩ. Huống chi đứa trẻ Dư Khinh Hồng này không có to gan như vậy.”
Có lẽ ở trong lòng ông cụ Tiêu, Dư Khinh Hồng suy cho cùng là cháu ngoại của mình, là máu mủ của Tiêu Ái, huống chi những ngày này ông ta mặc kệ kêu cô ta làm gì, cô ta đều không lời oán thán mà đi làm, điều này khiến ông cụ Tiêu ít nhiều có chút để ý đứa cháu ngoại này.
Mặc kệ nói như nào, cô ta suy cho cùng là máu mủ của Tiêu Ái.
Thẩm Hạ Lan cũng không đành tranh luận gì với ông cụ Tiêu, chỉ nói: “Cháu đưa ông vào phòng.”
“Được.”
Hai ông cháu đi vào phòng.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy xung quanh không có ai, lúc này mới nói lại chuyện Dư Khinh Hồng khoảng thời gian định hại ông ta cho ông cụ Tiêu.
Sau khi ông cụ Tiêu nghe xong, lông mày nhíu chặt, đáy mắt hiện ra một tia phẫn nộ.
“Một đứa trẻ đang yên đang lành, rốt cuộc đã nuôi dạy kiểu gì? Sao lại biến thành như này? Ông là ông ngoại của nó! Nó vậy mà muốn giết ông?”
Ông cụ Tiêu thế nào cũng không ngờ đây là thật, nhưng Thẩm Hạ Lan không có lý do cũng không cần thiết phải nói dối ông ta, nhất thời ông cụ Tiêu tức tới đau lồng ngực.
Thẩm Hạ Lan vội đi tới vỗ ngực của ông ta nói: “Ông ngoại, cháu nói với ông chuyện này chính là hy vọng ông cẩn trọng, đừng bị vẻ ngoài của Dư Khinh Hồng lừa. Không bằng như này đi, cháu tìm người đưa Dư Khinh Hồng đi, cô ta ở đây cháu chung quy không yên tâm.”
Ông cụ Tiêu lại trực tiếp từ chối.
“Không cần, nó ở đây cháu mới an toàn nhất, yên tâm đi, ông ngoại sau này sẽ chú ý.”
Ông cụ Tiêu kiên trì như vậy, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì nữa, nhưng cô cứ cảm thấy chuyện này có chỗ nào đó không đúng.
Dư Khinh Hồng không có ra tay với ông cụ Tiêu sao?
Ông cụ Tiêu ngất xỉu rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là có mưu đồ?
Nếu hai khả năng đều không phải, tại sao trực giác của cô lại không tốt như vậy?