Cô vội gọi điện cho Tống Dật Hiên, nhưng đầu bên kia lại mãi không có ai nghe.
Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Đừng gọi nữa, nói không chừng đang dạy Hồ Ngọc Duyên chơi bóng, giờ này em gọi điện không phải là làm mất hứng hay sao?”
“Anh đi ra!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy không thể nhìn thẳng Diệp Ân Tuấn.
Người đàn ông này bây giờ thật sự quá vô sỉ rồi.
Thấy vợ hình như thật sự giận rồi, Diệp Ân Tuấn vội nói: “Không phải chỉ là chơi bóng thôi sao? Em việc gì cứ muốn đến chỗ Tống Dật Hiên chứ? Cậu ta cũng sắp kết hôn rồi, người ta đều nói tân hôn là khoảng thời gian ngọt ngào nhất, em đi làm bóng đèn gì chứ? Nếu thật sự thích chơi bóng, anh dẫn em đi cưỡi ngựa chơi polo thì sao?”
Thẩm Hạ Lan bỗng vực dậy tinh thần.
“Polo? Chính là cái trò diễn trên phim, ở trên lưng ngựa cầm gậy đánh bóng vào khung cầu sao?”
Có thể giải thích polo thành kiểu này, Diệp Ân Tuấn cũng phục rồi, có điều bởi vì người nói lời này là vợ của mình, anh cũng chỉ có thể chịu.
“Ừm, chính là trò đó, có muốn đi không?”
Thẩm Hạ Lan ngược lại có chút động lòng, có điều nhìn thời gian thì có hơi nản trí nói: “Cũng đã bốn giờ rồi, bây giờ là mùa đông, chưa đến một tiếng nữa thì trời tối rồi, đi làm gì? Nhìn sắc trời chưa? Hay là đi ngắm cảnh đêm?” . truyện đam mỹ
Diệp Ân Tuấn ngược lại không chú ý đến thời gian, có điều lại cười rồi nói: “Cũng không phải là không thể, đi xem đua ngựa cũng được, sáng mai thì chơi polo sau. Tối nay ở lại đó là được rồi.”
“Tụi nhỏ thì phải làm sao?”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, trong lòng đã có chút muốn đi rồi.
Thời gian ở bên nhau của cô và Diệp Ân Tuấn quá ít, cho dù sau khi về nước luôn ở bên nhau, cũng bởi vì chuyện như này như kia mà không thể chuyên tâm đi chơi. Hiện nay Diệp Ân Tuấn hoàn toàn ném công ty cho Phi, cả ngày chơi với cô, Thẩm Hạ Lan không động lòng là giả.
Nhìn ra sự động lòng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Bọn trẻ ở nhà chơi là được rồi, nếu không dẫn đi sao?”
Anh thuần túy chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không ngờ Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.
“Được rồi được rồi, dẫn Nghê Nghê đi đi. Minh Triết ngày mai phải làm tư vấn tâm lý, dẫn Nghê Nghê và Diệp Tranh đi cùng. Tranh cả ngày chỉ biết đọc sách, ra ngoài hoạt động nhiều cũng là điều tốt.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn lập tức buồn bực.
Anh chỉ muốn cùng vợ ra ngoài trải qua thế giới của hai người, bây giờ cứ phải dẫn theo hai cái bóng đèn, thật sự tốt sao?
Có điều nhìn thấy vẻ hứng thú của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng không đành đả kích sự say mê của cô.
“Được, anh đi nói một tiếng với bọn trẻ, em sửa soạn một chút, lát nữa thì xuất phát.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ vội vàng đứng dậy, suýt nữa ngã ra sàn, may được Diệp Ân Tuấn ôm lấy.
“Cẩn thận.”
“Còn không phải là vì anh sao! Ghét chết đi được, em cảnh cáo anh, đến trường đua ngựa anh không được phép đụng vào em!”