Tuy Diệp Nghê Nghê là một cô bé ham ăn, như tâm tư khá nhạy cảm, khi cô bé nghe thấy Diệp Tranh hỏi cô bé tại sao, cô bé vô thức muốn nói vì anh là anh Tranh, anh gặp phải nhiều chuyện như vậy, em làm sao có thể đối với anh không tốt được chứ?
Nhưng khi cô bé nhìn thấy đôi mắt buồn bã đó của Diệp Tranh thì lời đến cửa miệng lập tức nuốt xuống.
Cô bé cười tít mắt nói: “Bởi vì em thích anh.”
Diệp Tranh thế nào cũng không ngờ Diệp Nghê Nghê sẽ nói như vậy, không khỏi sững người.
“Thích anh? Em lẽ nào không thích Minh Triết sao?”
Diệp Nghê Nghê vẫn cười rất ngọt ngào, nói: “Thích, nhưng thời gian anh của em ở bên em quá ít, anh Tranh biết kể chuyện cho em, còn chơi gấp giấy cùng em. Nhưng anh của em lại cảm thấy trò gấp giấy rất mất não, rất trẻ con. Dù sao em và anh ấy không cùng một tầng thứ. Anh ấy là thiên tài, mà em thì sao, chỉ thích làm người phàm, đặc biệt là người phàm có thể ăn hết đồ ăn ngon trên đời.”
Mọi suy đoán và sự không vui trong lòng Diệp Tranh lập tức biến mất.
Cậu bé cảm nhận rõ được cái thích và sự ỷ lại của Diệp Nghê Nghê đối với mình, loại cảm giác này là một loại tình thân kiểu một giọt máu đào hơn ao nước lã, khiến cậu bé dần dần quên mất mình không phải là anh cùng ba cùng mẹ với bọn họ.
“Cảm ơn em, Nghê Nghê.”
Diệp Tranh thật sự rất thích Diệp Nghê Nghê, tuy cô bé thích ăn, nhưng cô bé để ý cảm nhận của cậu bé hơn bất kỳ ai.
Vì phần tâm tư này, Diệp Tranh cảm thấy cả đời này cũng phải che mưa chắn gió cho Diệp Nghê Nghê, để cô bé sống tốt hơn bất kỳ ai. Tương lai cậu bé sẽ là anh lớn và chỗ dựa lớn nhất của Diệp Nghê Nghê.
Diệp Nghê Nghê không biết Diệp Tranh bây giờ đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tâm trạng của Diệp Tranh tốt hơn rất nhiều, bỗng chốc tâm trạng cũng thoải mái hơn.
“Anh Tranh, anh đoán ba liệu có phạt anh của em không?”
“Sẽ không.”
Diệp Tranh mỉm cười, cưng chiều xoa đầu của Diệp Nghê Nghê, cười rồi nói: “Đợi anh học giỏi y học, nhất định phải nghiên cứu ra một loại thuốc, cố gắng giảm bớt phản ứng bài xích của thân thể em.”
Tuy phẫu thuật cấy ghép của Diệp Nghê Nghê rất thành công, nhưng tóm lại phải uống thuốc chống phản ứng quanh năm, điều này đối với Diệp Nghê Nghê mà nói là một loại cực hình.
Diệp Tranh dần dần phát hiện mục tiêu mình học y ở đâu rồi, cho nên càng thêm cố gắng.
Diệp Nghê Nghê nghe xong thì rất cảm động.
“Cảm ơn anh Tranh, có điều anh cũng đừng quá vất vả, chín giờ mỗi tối bắt buộc phải đi ngủ, em nghe mẹ nói anh cứ đọc sách mãi, như thế rất không tốt cho mắt. Em không hy vọng mắt của anh Tranh bị hỏng. Khỏe mạnh là rất quan trọng.”
Diệp Nghê Nghê nghiêm túc nói.
Diệp Tranh khựng lại, sau đó gật đầu nói: “Vậy chúng ta tiếp tục chơi đi.”
Diệp Nghê Nghê kéo tay của Diệp Tranh xoay người bắt đầu chơi game.
Diệp Ân Tuấn ở trên lầu nhìn một màn này, không khỏi có cái nhìn khác về con gái của mình.
Con bé này thật sự là tầm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
Người bình thường thật sự không nhận ra trí thông minh của Diệp Nghê Nghê, Diệp Nghê Nghê cũng không hy vọng người khác nhìn ra sự khác biệt của mình, nhưng trong nguyên tắc đối đãi với Diệp Tranh và những xử sự khác, Diệp Ân Tuấn dần phát hiện sự khác biệt của con gái mình.
Con bé này che giấu đủ sâu.
Diệp Ân Tuấn mỉm cười an ủi, sau đó mở cửa phòng đi vào phòng ngủ.
Thẩm Hạ Lan vẫn đang ngủ, hơn nữa ngủ rất say.
Diệp Ân Tuấn thấy cô không biết mơ cái gì, lông mày nhíu chặt lại, anh không khỏi có hơi đau lòng.
Người phụ nữ này lại mơ thấy cái gì rồi?
Anh đi tới, vừa muốn ôm Thẩm Hạ Lan thì nhận thấy ở cửa có tiếng động nhỏ, không khỏi khựng lại, sau đó quay đầu thì nhìn thấy Diệp Minh Triết đứng ở cửa, có hơi sầu não mà nhìn anh.
“Có chuyện sao?”
“Con hình như chọc mẹ không vui rồi.”