Sau khi rửa xong dâu tây, Tiêu Hằng lại bảo chú Phúc mang ít đồ ăn vặt ra.
Diệp Nghê Nghê cảm thấy lúc này thật sự quá hạnh phúc.
“Anh trai nhỏ, em nhớ ra rồi, hình như anh có cho em một khối ngọc bội đúng không? Rất đẹp ấy. Nhưng mà bị mẹ em lấy đi rồi.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê cuối cùng cũng cho Tiêu Hằng một chút an ủi.
Cô nhóc này xem như là nhớ được mình là ai rồi.
“Ừm, em còn đưa cho anh cái kẹp tóc mà em thích nhất đó.”
“Ồ.”
Diệp Nghê Nghê vừa ăn dâu tây vừa tùy ý đáp lại.
Kẹp tóc thích nhất là cái nào?
Cô bé suy nghĩ một lúc, một chút ấn tượng cũng không có.
Thôi, không nghĩ nữa.
Diệp Nghê nghê thấy Tiêu Hằng vẫn là nhìn mình ăn, có chút ngại ngùng đưa một quả dâu tây cho Tiêu Hằng.
“Anh trai, anh ăn.”
“Được.”
Vốn tưởng rằng Tiêu Hằng sẽ nói không ăn, ai ngờ Tiêu Hằng trực tiếp há miệng, một miếng nuốt xuống dâu tây trong tay Diệp Nghê Nghê.
Diệp Nghê Nghê lập tức buồn bực.
Dâu tây của cô bé…
Lúc cô nhìn thấy Tiêu Hằng nói ăn ngon, theo bản năng ôm chỗ dâu tây còn lại vào trong lòng.
Nhưng cô bé bảo vệ thức ăn như thế, Tiêu Hằng lần nữa nở nụ cười.
“Anh đánh đàn cho em nghe được không?”
“Được.”
Diệp Nghê Nghê vội vàng gật đầu.
Chỉ cần không tranh dâu tây với cô bé, cậu nói gập bụng cũng không có vấn đề.
Tiêu Hằng lại cho rằng Diệp Nghê Nghê thích nghe mình đàn, không khỏi vô cùng vui vẻ, cũng không cảm thấy những âm phù buồn tẻ này đáng ghét nữa.
Cậu bé ngồi bên cạnh Piano, tâm trạng bay lên, từng âm điệu như nước chảy mây trôi lan ra khắp phòng.
Diệp Nghê Nghê mới không quan tâm cậu bé đàn cái gì, thấy Tiêu Hằng vô cùng chuyên chú đánh đàn, cô bé nhét một hai quả dâu tây vào trong miệng, cái miệng nhỏ bị nhét đầy, phồng lên, rồi lại vất vả nuốt xuống.
Không ổn!
Nghẹn rồi!
Diệp Nghê Nghê lập tức bắt đầu nấc lên.