“Nghê Nghê?”
“Ẩy? Anh biết em sao?”
Diệp Nghê Nghê rất là kinh ngạc.
Tiêu Hằng có chút buồn bực.
“Em không nhớ anh sao?”
“A? Hình như có chút ấn tượng.”
Diệp Nghê Nghê lúng túng nói xong, kỳ thật trong đầu một chút ấn tượng cũng không có.
Người anh đẹp trai này là ai vậy?
Nhưng mà nói không biết có thể làm tổn thương tự tôn của người ta nhỉ?
Tiêu Hằng nhìn cô bé như vậy, không khỏi thở dài một hơi, cưng chiều nói: “Muốn ăn cái gì? Anh mua cho em.”
Vừa nói đến ăn, ánh mắt Diệp Nghê Nghê lập tức sáng lên, rạng rỡ phát sáng, rất là chói mắt.
“Em muốn ăn dâu tây. Vừa rồi ở bên kia có bán dâu tây, ăn rất ngon.”
Diệp Nghê Nghê vừa rồi lúc đi theo Hoắc Chấn Đình đã phát hiện rồi, đáng tiếc Hoắc Chấn Đình sốt ruột gặp bạn gái, cô bé chỉ có thể cùng ông chú nhỏ của mình đi gặp bạn gái.
Bọn họ bây giờ hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, mình chạy ra xem bà bán dâu tây đã đi chưa.
Bây giờ nghe Tiêu Hằng nói muốn mua cho cô ăn, lập tức vui vẻ trở lại, cũng không quan tâm trước đó mình không biết người ta, nắm lấy tay người ta kéo đi.
“Nhanh một chút, bằng không sẽ không còn nữa.”
Tiêu Hằng nhìn bàn tay nhỏ béo mập của cô bé nắm lấy ngón tay của mình, không khỏi nở nụ cười.
Thật đúng là đáng yêu mà.
“Được.”
Tiêu Hằng nhìn qua Diệp Nghê Nghê, nhìn xung quanh bốn phía một cái nói: “Không cần phải nói với người nhà của em biết trước sao?”
“Không cần, bọn họ còn đang bận, có lẽ chờ chúng ta ăn xong dâu tây bọn họ cũng chưa hết bận.”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì bước chân dài nhỏ ra bên ngoài.
Tiêu Hằng cưng chiều cười cười, lập tức theo cô bé ra ngoài.
Ở một góc kia quả thật có bán dâu tây, nhưng mà sắp bán hết.
Diệp Nghê Nghê thấy vậy vội vàng thả Tiêu Hằng ra, chạy nhanh về phía bà lão.
“Bà ơi, bà ơi, cháu muốn mua dâu tây!”
“Nghê Nghê em chậm một chút.”
Tiêu Hằng nhìn mà hoảng sợ, vội vàng nhắc nhở, đáng tiếc Diệp Nghê Nghê trượt chân, cả người ngã dúi về phía trước.
“A a a a!”
Cô bé kêu lên.
Tiêu Hằng nhíu mày, trực tiếp nhào tới, làm đệm thịt cho cô bé.
“Hu… em sắp té chết rồi!”
Diệp Nghê Nghê che mắt lại không dám nhìn.